Cố Tư Tình cầm gậy, Cố Nhất Mẫn cầm xẻng, Cố Nhị Tuệ lấy chính là chổi lông gà, Cố Tam Tĩnh chọn chính là gạch, Vương Nguyệt Cúc lại cầm một côn sắt.

Triệu Nhị Hải lúc này mới biết được trong phòng mình có nhiều hung khí như vậy.

Năm người lộ ra tàn nhẫn ra tay trên người Triệu Nhị Hải, cực kỳ hận hắn. Nếu như hôm nay Cố Nhất Mẫn không có người cứu, thì đời này đã bị hủy rồi.

Nếu nói giết người không đền mạng, thì năm mẹ con đã đánh chết tên cặn bã này rồi.

Triệu Nhị Hải thấy các nàng nhằm vào yếu điểm của hắn mà hạ thủ, vội vàng xin tha, trong miệng còn nói là bị người xui khiến. 
Cố Kiến Quốc bảo các nàng ngừng tay, cúi đầu hỏi Triệu Nhị Hải, “Ai sai bảo mày?”

“Cát Phượng Liên, là Cát Phượng Liên cùng con gái của bà ta Trương Song Bình tìm tới tôi.” Triệu Nhị Hải hiện tại cực kỳ hận Cát Phượng Liên và Trương Song Bình, nếu không phải hai người đó xúi giục hắn, thì hắn đâu có gan lớn để làm loại chuyện này.

Cố Kiến Quốc lại nghe mẹ con nhà kia sau lưng phá rối, tức đến đôi mắt đỏ lên.

Thật là coi khinh người khác đến nghiện rồi.

Cố Kiến Quốc khom người lấy dao phay, dùng dao vỗ vỗ mặt Triệu Nhị Hải. 

“Ông đây đã từng cầm vũ khí sống trên chiến trường, trên tay mạng người không phải là một hai cái, muốn cho mày chết mà thần không biết quỷ không hay, có rất nhiều cách.”

Cố Kiến Quốc nói ra lời này thật nghiêm túc, Triệu Nhị Hải đã tiểu trong quần, “Tôi không dám, tôi cũng không dám nữa.”

Cố Kiến Quốc giơ chân đạp hắn ra, xoay người bước đi, Vương Nguyệt Cúc dẫn bốn đứa con đi theo sau.

Tới nhà, Cố Kiến Quốc nói Vương Nguyệt Cúc đi qua nhà thím ba bên cạnh mượn xe đạp, tiếp sau là muốn đi tìm Cát Phượng Liên và Trương Song Bình.

Buổi tối hôm nay, bọn họ nếu không đem con tức này xả ra, người một nhà họ đều không ngủ được.

Cố Tư Tình và Vương Nguyệt Cúc cùng đi nhà thím ba, thím ba đã ngủ, không biết đứa con trai kia của thím ở trong phòng đang làm cái gì, đèn vẫn còn sáng.

Mượn xe đạp xong, một nhà sáu người ngồi 2 chiếc xe đạp, đi vài phút liền đến Trương gia.

Nhà họ Trương đèn còn sáng, bọn họ dựng xe đạp xong, bên trong đã có người nghe được động tĩnh mở cửa ra xem là ai, mở cửa là ba của Trương Song Bình, Trương Thụ Căn.

Cố Kiến Quốc nhìn thấy ông ấy, không nói hai lời nhấc chân lên đá ông ấy một cái. Vương Nguyệt Cúc dẫn theo bốn con gái vọt vào trong phòng, Trương Song Bình và Cát Phượng Liên đang ngồi trên giường.

Năm người đi qua, đè hai mẹ con xuống hướng trên mặt mà tát.

Hết thảy xảy ra quá nhanh, Trương Song Bình và Cát Phượng Liên cũng chưa kịp phản ứng chuyện gì đang diễn ra, trên mặt đã ăn mười mấy bàn tay, mặt đều sưng lên.

“Cát Phượng Liên, Trương Song Bình, không cần tôi nói nguyên nhân, các người đã biết chúng tôi vì cái gì mà muốn đánh các người rồi.” Vương Nguyệt Cúc tức giận, thanh âm run run, “Chưa bao giờ gặp qua ai độc ác như các người, loại người độc ác như các người chính là chết xuống 18 tầng địa ngục.”

Cát Phượng Liên cùng Trương Song Bình thấy Cố Nhất Mẫn không tổn hao gì, còn có sức tới nhà đánh hai mẹ con, liền biết Triệu Nhị Hải không được việc, lại còn khai ra hai người.

Nhưng cho dù như vậy, hai người nhìn nhau một cái, sau đó hỏi cái gì cũng bảo không biết.

“Các người dựa vào đâu mà đánh người, tôi muốn báo cảnh sát, ngày mai liền đi đồn công an báo án.” Trương Song Bình cảm thấy Cố Nhất Mẫn cho dù không bị Triệu Nhị Hải đạp hư, cũng không muốn chuyện này truyền ra ngoài, cho nên bọn họ khẳng định sẽ không dám báo án.

Không nghĩ tới, Trương Song Bình vừa mới dứt lời, liền thấy tiểu tứ Cố gia đi về phía trước một bước, vóc dáng nho nhỏ nhưng lại có khí thế không nói nên lời.

“Được, các người đi báo án đi. Triệu Nhị Hải đã thừa nhận các người xui khiến hắn, các người có biết xui khiến người khác hành hung thì có hậu quả như thế nào không?”

Cố Tư Tình cười lạnh một tiếng, “Không biết đúng không, để tôi nói cho các người  biết. Triệu Nhị Hải phạm chính là tội lưu manh, chúng tôi có nhân chứng. Tội lưu manh nếu nghiêm trọng sẽ bị phán tử hình, các người chắc cũng đã nghe nói qua. Mà xui khiến hắn chơi lưu manh người khác, thì so với tội của hắn còn nặng hơn nữa. Cô không phải sẽ cùng Đặng Chí Minh đính hôn sao? Nếu không tin, có thể nói hắn đi hỏi bác cả của hắn xem , xem tôi nói có phải sự thật hay không.”

Cố Tư Tình tuy là trẻ con, nhưng giờ phút này lời nói của nàng chắc chắn, làm cho Cát Phượng Liên và Trương Song Bình không thể không tin. Năm trước, trên trấn trên, có người đạp hư một cô gái, là thật sự bị phán tử hình.

Hai mẹ con cắn răng không nói lời nào, lúc này Cố Kiến Quốc lôi Trương Thụ Căn vào, ném hắn xuống đất giống như ném một con chó đã chết.

Cố Kiến Quốc rất tức giận, nên xuống tay rất nặng, Trương Thụ Căn phỏng chừng phải nằm trên giường ít nhất hai tháng.

“Chuyện hôm nay nhớ kỹ,” Cố Kiến Quốc nhìn thoáng qua ba người nhà Trương gia nói: “Về sau đừng có xuất hiện gần trước mặt người nhà chúng tôi, các người cũng đừng nghĩ ở sau lưng dùng những thủ đoạn âm độc đó, nếu lại có lần sau, tôi chính là đánh đổi tánh mạng này cũng phải làm cho các người chết.”

Giờ phút này Cố Kiến Quốc hiện ra khí thế giết địch trên chiến trường của những năm về trước, dọa cho ba người Trương gia run rẩy.

Bọn sao không biết Cố Kiến Quốc là hung thần? Trước là vì chuyện của Trương Xuân Đào, mà bọn họ cũng không ít lần cãi lộn với Cố Kiến Thành và Ngô Đại Ni, nhưng mỗi lần Cố Kiến Quốc đều thu thập cục diện rối rắm của Cố Kiến Thành và Ngô Đại Ni, hầu như không cùng bọn họ đối diện qua.

Nếu như sớm biết cả nhà Cố Kiến Quốc đều giống lang sói, thì có nói gì cũng không dám cùng cả nhà bọn họ đối nghịch.

Bọn họ thực quý trọng tính mệnh của mình!

Người nhà họ Cố đã xả ra không ít phẫn nộ, đe dọa cũng đe dọa rồi, quay người đi về.

Cố Tư Tình vừa đi ra tới cửa đột nhiên quay qua hỏi Cố Nhất Mẫn, “Chị cả, chị hẳn là không quan tâm khi Đặng Chí Minh và Trương Song Bình định thân đúng không?”

Cũng không thể bởi vì chuyện đánh nhau hôm nay mà hù dọa Trương Song Bình, không dám cùng Đặng Chí Minh kết hôn được. Cố Tư Tình còn chờ xem bọn họ chó cắn chó, gà bay chó sủa hàng ngày.

Cố Nhất Mẫn hiểu ý của Cố Tư Tình, hừ lạnh một tiếng nói: “Chị đương nhiên không quan tâm, chỉ là cô ta có cái bản lĩnh gả cho Đặng Chí Minh hay không?”

Lời nói này là khinh miệt đến cực điểm, tay Trương Song Bình nắm thành quyền, móng tay dài đâm vào thịt, đau đớn, nhưng mặt của cô ta giờ càng đau hơn.

Người Cố gia đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, trong ba người Trương gia đã có hai người nằm liệt, một người trên giường, một người trên đất, đều im lặng không nói gì.

Có thể dám nói gì? Nói nhẫn tâm sao? Bọn họ thật không dám đối nghịch với Cố Kiến Quốc nữa, quá dọa người.

Người nhà họ Cố đạp xe về đến nhà, Cố Kiến Quốc cũng không nói gì, xua tay để bốn chị em đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Cố Tư Tình leo lên giường, liền chui vào ổ chăn của Cố Nhất Mẫn, trùm chăn xong nàng nói: “Em phát hiện, nếu có tức giận thì phải lập tức xả ra ngoài, đêm nay đánh người thật là sảng khoái”

Cố Tư Tình khẳng định tâm trạng của chị cả không tốt, nhưng cảm thấy thay vì an ủi chị cả thì nên để chị cả nhớ lại chuyện cao hứng thì tốt hơn. Ai ngờ, vừa dứt lời, đã bị Cố Nhất Mẫn búng lên trán, “Chỉ có em nghĩ ra.”

Cố Tư Tình cười hắc hắc, “Chị cả, người đã cứu chị trông như thế nào?”

Tim Cố Nhất Mẫn đập nhanh hai cái, “Không nhìn rõ ràng.”

Cố Tư Tình thở dài, “Đây mới chính là người tốt.”

Cố Nhị Tuệ cười chụp đầu nàng, “Ngủ đi, con nít con nôi quản mấy chuyện này làm gì?”

Cố Tư Tình chỉ cảm thấy, có lẽ đây chính là duyên phận của chị cả. Nhưng suy nghĩ lại, nếu người đó đã kết hôn hay có đối tượng rồi thì sao.

Vẫn là nên dừng suy nghĩ chuyện này lại thôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play