Cố Nhất Mẫn biết mình không phải là đối thủ Triệu Nhị Hải, nàng chỉ có thể dỡ phòng bị của hắn xuống trước, sau đó chuẩn bị chạy trốn. Nàng nghĩ chính là, đá vào mệnh căn của hắn, thừa dịp hắn đau đớn liền chạy.

Nghĩ thì thật tốt, nhưng hiện thực là ngay khi nàng nhấc chân, Triệu Nhị Hải liền phát hiện ý đồ của nàng, nghiêng người tránh thoát, sau đó liền ôm nàng nhào trên mặt đất, tay thì gắt gao bịt miệng nàng lại. Cố Nhất Mẫn la lên cứu mạng mà chỉ mới phát ra một nửa. 

“Nhất Mẫn, không phải anh không cho em cơ hội, đây là em bức anh.”

Mắt Triệu Nhị Hải đỏ tươi, bắt đầu vội vàng xé quần áo Cố Nhất Mẫn, giờ phút này Cố Nhất Mẫn có chút tuyệt vọng, nàng không nghĩ tới đời mình sẽ bị hủy trong tay của người như vậy, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

Đúng lúc này, một người cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của nàng, trên người mặc quân trang màu lục, bước nhanh tới, Cố Nhất Mẫn kích động như muốn nhảy dựng lên, trong mắt cũng mang theo ánh sáng.

Người đàn công chân dài sải nhanh chỉ mấy bước đã tới, anh ta một tay xách Triệu Nhị Hải đang ghé vào trên người Cố Nhất Mẫn, sau đó một chân đá hắn một cái nằm trên mặt đất.

Triệu Nhị Hải bị vứt ra xa hai mét, mặc kệ trên người bị đau, liền bỏ chạy.

Cố Nhất Mẫn ngồi dậy, run rẩy kéo quần áo mình lại, người đàn ông vội vàng quay người sang chỗ khác. Cố Nhất Mẫn sửa sang quần áo xong, nhìn bóng dáng cao lớn kia nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

“Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về.” Anh ta vẫn không quay người lại. Cố Nhất Mẫn không hiểu sao lại yên tâm hơn rất nhiều, nàng thấp giọng nói: “Nhà tôi chính là ở thôn Thượng Thủy phía trước.”

Người đàn ông kia ừ một tiếng nói: “Đi thôi.”

Anh ta đứng không nhúc nhích, Cố Nhất Mẫn lướt qua người đi lên trước, tới miếng đất nhà mình, nhặt rổ trên mặt đất, sâu kín thở ra một hơi, ngẩng đầu đi phía trước.

Nàng không thể để người khác nhìn ra sự khác thường của mình, nếu hôm nay chuyện này truyền ra ngoài, không biết sẽ đồn thành cái dạng gì đâu.

Nàng cầm rổ đi phía trước, người đàn ông kia đi theo phía sau cách xa 3m, giống như hai người dường như không có quan hệ gì. Cố Nhất Mẫn muốn hỏi tên anh ta là gì, người ở đâu. Hôm nay anh ta cứu nàng, khẳng định là muốn chân thành cảm tạ.

Nhưng người đàn ông này tựa hồ không có ý muốn nói chuyện với nàng, nàng nhất thời không biết làm sao để hỏi. Đi được một lát, nàng dừng bước quay lại muốn hỏi, thì phía trước có người trong thôn cùng nàng chào hỏi, “Nhất Mẫn đi hái rau sao?”

“Dạ, đi hái rau”

Kế tiếp lại gặp không ít người, sau đó đi vào thôn, anh ta vẫn đi theo ở phía sau. Lúc đến cửa nhà mình, quay đầu lại nhìn, thì đã không còn thân ảnh của người đàn ông kia.

Cố Nhất Mẫn có chút mất mát, nhưng nàng cũng biết, người ta có thể là suy nghĩ cho thanh danh của nàng.

Cầm rổ vào cửa nhà, nhìn thấy Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc, nước mắt Cố Nhất Mẫn liền bắt đầu rơi. Một đường về nhà, nàng tỏ vẻ không có chuyện gì, nhưng giờ khắc này trước mặt ba mẹ lớp ngụy trang kia hoàn toàn sụp đổ.

Sợ hãi cùng ủy khuất lập tức quét toàn thân.

Vợ chồng Cố Kiến Quốc còn có ba chị em Cố Tư Tình, thấy nàng không nói tiếng nào liền khóc, giật nảy mình, vội vàng lôi kéo nàng vào nhà hỏi nguyên nhân.

Ở trước mặt người nhà chính mình không có gì là không thể nói, nàng khụt khụt đem chuyện lúc nãy nói ra một lần. Cố Kiến Quốc nghe xong nắm tay thành nắm đấm, răng nghiến kin kít, Vương Nguyệt Cúc và ba chị em Cố Tư Tình đều khóc.

Cố Tư Tình nhớ tới kiếp trước, chị cả và Đặng Chí Minh sau khi kết hôn, Đặng Chí Minh làm ra đủ chuyện hỗn trướng, bọn họ bị buộc chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng. Hiện tại toàn thân Cố Tư Tình tràn ngập sự uất nghẹn.

Lau nước mắt, Cố Tư Tình nhìn Cố Kiến Quốc hỏi: “Ba, chuyện này phải làm sao bây giờ?”

“Chờ buổi tối.” Cố Kiến Quốc đương nhiên không thể nhẫn nhịn, thậm chí giờ khắc này ông ta cảm thấy chính mình vô năng và hèn nhát, mới có thể để người khác lần lượt khi dễ con của mình.

Nếu như ông ấy đủ mạnh mẽ, ai dám khi dễ bốn đứa con gái của mình.

Nhưng tức giận vẫn tức giận, muốn báo thù thì phải đợi đến buổi tối, chuyện này không thể để  truyền ra ngoài.

Cố Tư Tình không có hỏi lại, ngồi ở bên người Cố Nhất Mẫn an ủi nàng. Cố Kiến Quốc cố áp xuống lửa giận trong lòng, lại hỏi Cố Nhất mẫn, “Con không có hỏi người cứu con tên là gì sao?”

Người này là đại ân nhân nhà họ, cần thiết phải chân thành cảm tạ.

Cố Nhất Mẫn lắc lắc đầu, “Anh ta vẫn luôn đi theo con ở phía sau cách rất xa, không có có hội để hỏi.”

Cố Kiến Quốc ừ một tiếng, xem ra gặp được người làm chuyện tốt nhưng không muốn để lại danh. 

Một buổi chiều này, bên trong nhà họ Cố đều bao trùm không khí nặng nề. Ăn cơm chiều xong lại đợi đến hơn 9 giờ tối, trong thôn từng nhà đều đã ngủ, Cố Kiến Quốc xách theo dao phay đi ra cửa.

Cố Tư Tình thấy thế vội vàng đuổi theo, “Ba, con cũng phải đi, con đi báo thù cho chị cả.”

Cố Kiến Quốc quay đầu lại nhìn nàng, liền thấy vợ và bốn con gái đều đi theo, một tư thế nếu không cho đi theo thì cũng không cho ông đi. Nghĩ nghĩ, Cố Kiến Quốc nói: “Cùng nhau đi”

Một nhà 6 người đi ra khỏi sân, Cố Kiến Quốc cầm dao phay đi phía trước, Vương Nguyệt Cúc dẫn bốn đứa con gái đi theo ở phía sau, đều là một bộ dáng cùng người khác liều mạng.

Nếu ban ngày người khác nhìn bộ dáng này của bọn họ, khẳng định sẽ né xa ba thước.

Nhà Triệu Nhị Hải không xa, đi mười phút là tới. Vào sân, Cố Kiến Quốc giơ tay gõ mạnh cửa, ông ấy dùng sức rất lớn, ván cửa bị gõ vang, dường như có thể rớt ra ngoài bất cứ lúc nào.

“Là ai?” Bên trong truyền ra thanh âm Triệu Nhị Hải, Cố Kiến Quốc không nói gì, tiếp tục gõ cửa.

Triệu Nhị Hải lại nghĩ đến Cố Kiến Quốc, sợ tới mức không dám đi ra ngoài. Hắn lúc trước tưởng tượng thật đẹp, nếu chuyện này hôm nay thành công, khả năng Cố Kiến Quốc sẽ đánh hắn một trận, nhưng Cố Nhất Mẫn cũng phải gả đi.

Con gái bị người khác phá thân, có đẹp thì chẳng còn có ai muốn cưới nữa?

Nhưng chuyện này không thành, hắn không biết Cố Kiến Quốc sẽ làm gì hắn.

Đang do dự không biết nên làm cái gì, cửa bỗng nhiên bị đá văng mạnh ra, sau đó Cố Kiến Quốc xách theo dao phay giống thần chết vào nhà. Phía sau còn theo mấy phụ nữ nhà Cố gia, cũng là bộ dáng như muốn ăn hắn.

Triệu Nhị Hải đứng lên, vừa định nói lời hòa giải, nhưng chưa có mở miệng đã bị Cố Kiến Quốc đá một đá nằm trên mặt đất, sau đó chỉ cảm thấy lỗ tai chợt lạnh. Dao phay của Cố Kiến Quốc bang một tiếng cắm ngay cạnh đầu của hắn, hắn thậm chí còn nghe được tiếng vang của lưỡi dao.

Thời khắc này hắn thật sự rất sợ, Cố Kiến Quốc tựa hồ như muốn giết hắn.

“Con….Chú Cố, con sai rồi, con không dám nữa…..”

Cố Kiến Quốc một chân đạp lên ngực hắn, thanh âm lạnh lẽo, “Cảm thấy Cố Kiến Quốc tao hèn nhát? Cảm thấy nhà của tao dễ khi dễ sao?”

“Không…không…không, Chú Cố, con chính là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, chú tạm tha cho con lần này đi, về sau con cũng không dám nữa.”

Triệu Nhị Hải đau khổ cầu xin, mắt liền thấy Tiểu tứ của nhà họ Cố, từ cửa xách gậy gộc mà hắn dùng đề phòng trộm cướp đi tới, sau đó giơ lên đánh trên đùi hắn.

Tuy rằng chỉ là đứa bé gái tám tuổi, nhưng sức lực của Tư Tình cũng không nhỏ, một gậy vụt xuống,hắn cảm giác chân của mình như bị gãy rồi.

Nàng vừa mới đánh xuống, mấy người phụ nữ của nhà họ Cố, đều tự tìm đồ vật ném trên người hắn, những người này ra tay thật độc, hắn thậm chí còn nghe được thanh âm xương sườn mình đứt gãy.

Hắn không biết phụ nữ nhà họ Cố hung hãn như vậy, nếu sớm biết, tuyệt đối không dám đụng vào dù chỉ là đầu ngón tay của Cố Nhất Mẫn.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi là bị người khác sai sử.”  


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play