Đi đến Đặng gia làm việc trước, Trương Song Bình cũng nghĩ tới sẽ có người ở sau lưng nói thành 3 thành 4, trong lòng cô ta đã chuẩn bị trước. Nhưng thiết nghĩ là thiết nghĩ thôi, còn hiện thực là hiện thực.

Thực tế là, Trương Song Bình không thể nghe nổi những lời nói linh tinh không căn cứ của người khác, đặc biệt là bị Cố Kiến Quốc cười nhạo, càng không thể tiếp nhận được.

Nguyên nhân Cố Nhất Mẫn từ hôn với Đặng Chí Minh, là Triệu Phượng Liên bảo Cố Nhất Mẫn tới nhà bà ta làm việc, nhưng Cố Nhất Mẫn không đi. Nhưng cô ta còn chưa đính hôn đã đi đến Đặng gia làm việc, sự chênh lệch này nếu suy nghĩ lại sẽ khiến cho lòng người xót xa.

Nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua ở ruộng nhà họ Đặng giúp bọn họ thu đậu phộng, Trương Song Bình bị nghẹn ở ngực sinh đau. Việc mệt nhất khi thu đậu phộng là dùng cuốc đào đậu phộng lên.

Vừa mới bắt đầu, cha mẹ Đặng Chí Minh không để cô ta làm việc này, nhưng sau một canh giờ, Triệu Phương Lan nói, “Song Bình à, ba Chí Minh mệt rồi, con thay cho ổng một lát nhé.”

Cô có thể từ chối được sao? Cô ta vốn dĩ nôn nóng tới làm việc, nếu từ chối thì kết quả có giống như Cố Nhất Mẫn không? Trong nháy mắt, cô ta thậm chí còn hoài nghi, mình cứ không màng đến thể diện, mặt dày mày dạn chạy đến Đặng gia, rốt cuộc có đáng giá hay không?

Chẳng qua, sau khi có ý nghĩ này, cô ta lập tức lại đè xuống. Đặng Chí Minh đáng giá để cô ta làm như vậy.

Tuy nói ba của cô ta là bí thư chi bộ thôn, nhưng bí thư chi bộ thôn cũng là nông dân, hằng ngày cũng mặt cắm dưới đất lưng hướng lên trời mà trồng trọt. Nếu năm nào có thiên tai, hoặc là lúc trồng trọt không chăm sóc tốt, dẫn tới thu hoạch không tốt, không chừng ăn no thôi cũng là một vấn đề rồi.

Nhưng Đặng Chí Minh lại không giống, hắn chính là lương thực hàng hóa, dù hạn hán hay lũ lụt thì vẫn đảm bảo thu nhập. Hắn còn có ông bác cả làm việc ở Cục công an huyện, nếu gả tới Đặng gia, biết đâu cô ta cũng có thể từ giáo viên thôn thành giáo viên nhà nước. Đến lúc đó côcũng là lương thực hàng hóa, cũng sẽ không sợ hạn hán hay lũ lụt.

Đến lúc đó, tiền lương của mình cộng với Đặng Chí Minh, sẽ có biết bao người hâm mộ cô ta nha!

Cho nên phải nhất định kiên trì, nhất định phải gả cho Đặng Chí Minh, bất kể dùng thủ đoạn gì.

Cát Phượng Liên thấy con gái mình khóc, tim đều đau, cắn chặt răng nói: “Hiện tại có hai cách.”

Đôi mắt Trương Song Bình lập tức sáng lên, “Cách gì?” Nhà mình tuy có ba là bí thư chi bộ thôn, nhưng nếu có chuyện thì mẹ là người ở phía sau bày mưu tính kế.

Cát Phượng Liên kề sát vào Trương Song Bình thì thầm vài câu, Trương Song Bình nghe xong kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó cô ta cắn chặt răng nói: “Con sẽ chọn người làm.”

Cô ta muốn nhìn hồ ly tinh Cố Nhất Mẫn kia bị hủy hoại.

Thật ra cô ta và Cố Nhất Mẫn cũng không có thâm cừu đại hận. Lúc mới chia tay với Đặng Chí Minh, cũng có thương tâm khổ sở một quãng thời gian, nhưng sau đó cũng dần dần quên Đặng Chí Minh. Nhưng mấy ngày trước gặp lại Đặng Chí Minh ở Cố gia, nhìn hắn tình nguyện vì Cố Nhất Mẫn làm việc không quan tâm đến việc dơ việc bẩn, cô ta lại không cam lòng.
 

 ………….

Người một nhà Cố Tư Tình không biết có người muốn ở sau lưng giở trò, việc ai người đó làm. Đậu phộng đã lặt xong đổ ra đất phơi dưới ánh nắng chói chang, muốn phơi khô nhanh thì trời phải thật nắng.

Vương Nguyệt Cúc đặc biệt quan tâm đến thu hoạch năm nay, vì nhà họ còn muốn bán lương thực để xây nhà.

Còn ba ngày nữa thì Cố Tư Tình phải đi học lại, nghĩ lại, chị cả đã từ hôn với Đặng Chí Minh, vậy có nên đi bắt gian Đặng Chí Minh hay không? Nếu chuyện này liên lụy chỉ một mình Đặng Chí Minh, khẳng định Cố Tư Tình không một chút do dự tiếp tục.

Nhưng chuyện này còn liên lụy đến một người khác – đó là tiểu quả phụ kia.

Ở niên đại này hậu quả của những người phụ nữ thông gian, cũng không nặng như thời cổ đại là thả trôi sông. Nhưng thập niên 80 có tội danh gọi là tội lưu manh. Nếu như bị bắt gian, Đặng Chí Minh có bác cả làm ở huyện đồn công an, nên hình phạt của hắn cũng chỉ là quét rác làm công ích, nghiêm trọng hơn thì  bị đuổi việc. Nhưng tiểu quả phụ kia thì khó nói, nói không chừng sẽ bị phạt ngồi tù.

Nghĩ nghĩ, Cố Tư Tình bỏ qua ý định tiếp tục theo dõi Đặng Chí Minh để bắt gian. Nếu vì cứu chị cả, có thể yên tâm thoải mái tiếp tục làm, dù sao tiểu quả phụ kia cũng không phải là người tốt đẹp gì.

Nhưng chị cả và Đặng Chí Minh đã từ hôn, ở kiếp này sẽ không lại nhảy vào hố lửa của Đặng gia. Nếu như còn muốn tiếp tục đi bắt gian, dẫn tới tiểu quả phụ kia ngồi tù hoặc phát sinh ra chuyện gì nghiêm trọng hơn thì không tốt. Rốt cuộc nhà mình và tiểu quả phụ kia cũng không thù không oán.

Thôi bỏ đi!

Nhưng thật  tiện nghi cho tên nhãi con khoai lang hư Đặng Chí Minh kia.


 

“Chị đi ra hái rau nhé.” Thanh âm Cố Nhất Mẫn truyền đến, Cố Tư Tình đứng dậy nói: "Để em đi với chị đi?" Đất trồng rau nhà bọn họ cũng không phải xa, nhưng miếng đất bên kia có chút vắng, đặc biệt thời điểm giữa trưa thì rất ít người qua lại.

Cố Nhất Mẫn xua tay, “Không cần, cũng không xa.” Nói xong liền cầm rổ đi.

Nhà bọn họ có trồng cải trắng, cà tím còn có đậu que. Cố Nhất Mẫn cầm theo rổ đi về phía đất trồng rau của nhà mình, trên đường cũng có không ít người lại gần hỏi, có phải thật sự đã từ hôn với Đặng Chí Minh rồi hay không, Cố Nhất Mẫn chỉ cười chứ không đáp lại. Một nửa trong những người kia, là tò mò mới hỏi, còn lại cũng có không ít người chờ chê cười nhà mình.

Cũng chỉ có loại người nhàn rỗi không có việc gì làm, loại người này chờ người khác thất bại để chế giễu, hy vọng người khác không hơn mình, chỉ để thỏa mãn một chút cảm giác ưu việt hơn người.

Hơn nữa, càng có nhiều người chế giễu, thì bản thân mình càng phải mỗi ngày sống vui vui vẻ vẻ, để những người đó tức chết đi.

Tới đất nhà mình, nàng khom lưng hái được 3 trái cà tím, lại hái một ít đậu que. Hôm nay giữa trưa có thể làm món mì sợi, rau trộn.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên bị có người từ sau lưng xô ngã, sau đó nghe được tiếng cười dâm đãng, “Người đẹp chính là khác biệt, mùi hương cũng thật thơm.”

Cố Nhất Mẫn trong chớp mắt không biết phải làm sao, sau đó bắt đầu dùng sức giãy giụa. Cho dù thường xuyên làm việc nhà nông, nhưng nàng cũng không phải là đối thủ của một người đàn ông. Nàng giãy giụa, nhưng người đàn ông đó kéo nàng  về hướng rừng cây nhỏ cạnh bên.

Cố Nhất Mẫn muốn hô to kêu cứu mạng, nhưng miệng bị bịt lại, hơn nữa thời điểm này là thời điểm nấu cơm, nên xung quanh ruộng không có ai.

Rừng cây nhỏ chỉ cách xa mấy mét, trong chốc lát nàng đã bị kéo dài tới rừng cây nhỏ. Người đàn ông một tay bịt miệng nàng, một tay vặn người nàng quay lại để đối mặt với hắn.

Nhìn thấy mặt hắn, Cố Nhất Mẫn trợn to mắt, không nghĩ tới là hắn, Triệu Nhị Hải. Hắn đã từng tới nhà nàng cầu hôn, nhưng hắn là người ham ăn biếng làm, nên ba nàng không do dự cự tuyệt ngay lập tức. 

Từ đó về sau, bọn họ cũng có gặp mặt vài lần,  nhưng giống như người xa lạ. Không nghĩ đến hắn lại có tâm tư ác độc như vậy.

“Nhất Mẫn, anh thật sự thích em.” Triệu Nhị Hải thanh âm rất thấp mang theo ý dụ dỗ lừa bịp, “Chỉ cần em theo anh, anh về sau khẳng định sẽ cố gắng làm việc, cho em một cuộc sống thật tốt”

Thân hình hắn cao lớn, mặt chữ điền, bộ dạng cũng không xấu, lúc nói những lời này còn có một chút nghiêm túc.

Cố Nhất Mẫn hiện tại đã bình tĩnh hơn một ít, nàng nhìn Triệu Nhị Hải mang theo ánh mắt “cầu xin “nói: “Anh buông tôi ra trước đi.”

Miệng Cố Nhất Mẫn bị bịt lại, thanh âm ô ô thì thầm, nhưng Triệu Nhị Hải vẫn là nghe rõ ràng. Hắn nói: “Được, anh sẽ buông em ra, nhưng em không được chạy. Em hẳn là biết, nơi này không có ai, em chạy cũng không thoát.”

Cố Nhất Mẫn gật đầu, Triệu Nhị Hải do dự một chút sau đó vẫn là buông lỏng Cố Nhất Mẫn ra. Hắn thật sự thích nàng, nếu là nàng có thể cam tâm tình nguyện làm vợ mình, vẫn tốt hơn so với cưỡng ép.

Cố Nhất Mẫn vừa được buông ra, lui một bước về phía sau dựa vào cây, thở hổn hển mấy hơi, nói: “Anh nếu thật sự thích tôi, thì tới nhà cầu hôn.”

Triệu Nhị Hải cười, “Nhất Mẫn, em cho anh là người ngốc sao? Anh nếu thả em, ba em sẽ bỏ qua anh sao? Em vẫn nên ngoan ngoãn vui vẻ với anh đi, sau đó anh sẽ cưới em. Anh bảo đảm, về sau nhất định sẽ đối tốt với em.”

Cố Nhất Mẫn cúi đầu nhue đang suy nghĩ, Triệu Nhị Hải nhìn trái nhìn phải, hắn có chút vội vàng, sợ lúc này có người tới, làm hỏng chuyện tốt này.

Trong đầu đang suy nghĩ, nếu không thuyết phục được vậy thì tiếp tục cưỡng ép nàng vậy, bỗng nhiên Cố Nhất Mẫn ngẩng đầu, trong nháy mắt kia hắn thấy được sự tàn nhẫn trong mắt nàng. Sau đó liền nhấc chân hướng về phía hạ thân của hắn đá....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play