Cố Kiến Quốc về đến nhà, cơm sáng đã làm xong, là cải trắng xào, cháo bắp. Ăn cơm xong, nấu đậu phộng, Cố Tư Tình liền nhanh như chớp chạy tới ủy ban thôn.

Thôn trưởng và kế toán đều ở đó, nhìn thấy Cố Tư Tình thôn trưởng liền cười nói: “Tiểu tứ lại muốn đến đọc báo ha!”

Mấy ngày hôm nay, Cố Tư Tình mỗi ngày đều tới đọc báo, vì để lấy cớ nói về tình hình hiện tại của quốc gia với người nhà. Nhưng hôm nay muốn mượn báo đem về nhà, để cho đồng chí Cố Kiến Quốc tin tưởng.

“Bác Triệu, hôm nay nhìn bác không giống với ngày thường nha!” Cố Tư Tình vào nhà thấy thôn trưởng liền tươi cười.

Triệu Thiết Lâm rất thích tiểu tứ của Cố gia, lớn lên vui vẻ lại thông minh. Ông ấy cười haha nói: “Tiểu tứ, chỗ nào không giống nhau?”

“Bác hôm nay rất có tinh thần, trẻ hơn so với ngày thường đó.” Cố Tư Tình thuận miệng bịa chuyện, vì để tẩy não đồng chí Cố Kiến Quốc, thì bất cứ giá nào nàng cũng làm.

Nịnh nọt mù quáng gì đó, chị đây là không biết xấu hổ đâu.

Không ai không thích nghe khen ngợi, Triệu Thiết lâm cười càng to, “Đứa nhỏ này rất biết dỗ người khác.” Triệu Thiết Lâm không cười nữa, nhưng đôi mắt vẫn híp lại, “Nói đi, con muốn làm gì?”

Cố Tư Tình hì hì cười nói: “Con muốn mang báo về cho ba con đọc, làm cho đồng chí Cố Kiến Quốc học tập thêm nhiều chính sách.”

Lời này lại làm Triệu Thiết Lâm cùng kế toán vui vẻ, Triệu Thiết Lâm đưa tờ báo mới nhất, "Lấy về cho ba con đọc.”

“Dạ được ạ.” Cố Tư Tình cười nhận lấy, “Cảm ơn bác Triệu”

Cố Tư Tình cầm báo chí đi rồi, Triệu Thiết Lâm nhìn bóng dáng nàng thở dài, “Cố Kiến Quốc nếu có đứa con trai, là vẹn toàn rồi.”

Kế toán mở sổ sách ra, trong miệng nói: “Con gái có tốt về sau cũng là người của nhà khác, ai cũng phải có con trai để lo dưỡng lão ma chay. Mấy năm trước có người muốn cho con trai để hắn nhận làm con thừa tự nhưng hắn không muốn, sẽ đến lúc hắn hối hận.”

Triệu Thiết Lâm không nói chuyện, nhưng trên mặt hiện ra biểu tình tán đồng.

Cố Tư Tình mang báo chí về đến nhà, Cố Kiến Quốc bọn họ đang vây quanh lặt đậu phộng. Nhìn thấy báo chí trong tay của nàng, Cố Nhị Tuệ cười nói: “Tiểu tứ, em vậy mà cũng khẩn trương nha, báo chí cũng đã mượn mang về nhà rồi."

“Chỉ chút lòng thành, chỉ chút lòng thành thôi.” Cố Tư Tình cười tiến đến bên người Cố Kiến Quốc, “Ba, con đọc báo cho ba nghe nha.”

Ở trong mắt Cố kiến Quốc, đọc báo cũng là học tập, ông ấy cười ha hả nói: “Tiểu tứ nhà chúng ta chính là sinh viên tương lai nha, đọc đi.”

Cố Tư Tình khụ một tiếng, đứng ở trước mặt Cố Kiến Quốc, đọc từng câu chữ rành mạch: “Thành tựu khi cải cách mở ra. Từ khi cải cách mở ra tới nay, đã có thành tựu tiến bộ vượt bậc. Cuộc sống nhân dân càng ngày càng tốt hơn”

Đọc đến đây, Cố Tư Tình nhìn Cố Kiến Quốc, thấy ba mình đang nghe nghiêm túc, lại đọc tiếp: “Mới bắt đầu mở ra cải cách, không có đủ khả năng để mọi người cùng nhau tham gia, chúng tôi muốn vận động, khuyến khích những người dũng cảm, có chí tiến thủ, có tư tưởng phấn đấu tiến vào, sau đó kéo nhân dân cả nước cùng nhau phấn đấu."

Đọc đến đây, Cố Tư Tình không đọc nữa, mà nghiêm túc nhìn Cố Kiến Quốc, Cố Kiến Quốc bị nhìn có chút ngốc, “Không đọc nữa sao?”

“Không phải,” Cố Tư Tình nghiêm túc nói ra những lời thấm thía, “Đồng chí Cố Kiến Quốc, đồng chí đã được quân đội nhân dân giáo dục qua, đồng chí hẳn là nên lấy hết can đảm làm người đi đầu tham gia chính sách cải cách.”

Cố Kiến Quốc: “……”

Vương Nguyệt Cúc: “……”

Cố Nhất Mẫn cùng Cố Nhị Tuệ: “……” Rất muốn cười thì làm sao bây giờ?

Cố Tam Tĩnh: “……” Tiểu tứ lá gan cũng thật lớn, cũng dám kêu ba là đồng chí Cố Kiến Quốc.

“Người trẻ tuổi nên có bãn lĩnh của người trẻ tuổi, đồng chí Cố Kiến Quốc, đồng chí chỉ mới 38 tuổi, tại sao không thừa dịp tuổi trẻ đi phân tranh một phen, đồng chí bằng lòng với hiện tại sao?”

“Nhãi ranh, dám dạy dỗ ba sao.” Cố Kiến Quốc vọt đứng lên, Cố Tư Tình tay mắt lanh lẹ cất bước liền chạy, vừa chạy vừa nói: “Đồng chí Cố Kiến Quốc, ba là chiến sĩ nhân dân, không thể độc tài, phải nghe ý kiến quần chúng nhân dân, muốn dân chủ.”

Cố Kiến Quốc nhìn Cố Tư Tình giống như con khỉ ở trong sân nhảy, nhịn không được vui vẻ, “Trở lại đây, ba sẽ không đánh con.”

“Ba thật không đánh sao?” Cố Tư Tình cẩn thận hỏi.

Cố Kiến Quốc, “Sẽ không đánh. Lại đây đọc báo, đem tờ báo này đọc hết đi.” 

Cố Tư Tình: Đây chính là trả đũa.

Nhưng không đọc không được, đồng chí Cố Kiến Quốc chống đỡ một nhà đi lên nên rất uy nghiêm, nên không cho phép không nghe lời.

Cố Tư Tình cầm ghế đi đến ngồi xuống, nghiêm chỉnh đọc báo. Nửa giờ sau, cảm thấy da miệng mình bị mài mỏng, mới nghe được đồng chí Cố Kiến Quốc nói: “Hôm nay dừng đây đi.”

Cố Tư Tình vội vàng từ trong tay Cố Nhất Mẫn nhận chén nước, ừng ực ừng ực uống. Vương Nguyệt Cúc thấy đau lòng, trừng mắt Cố Kiến Quốc.
Cố Kiến Quốc liếc nhìn con gái nhỏ một cái, thấy nàng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, một chút lo lắng cũng đã không còn. 
Cố Tư Tình lấy một chén đầy đậu phộng đã nấu, ngồi bên người Cố Kiến Quốc ăn, còn lấy lòng cho vào miệng Cố Kiến Quốc.
Cố Kiến Quốc vừa nhai đậu phộng vừa hỏi Cố Tư Tình, “Tiểu tứ, ba thật không già sao?”

“Kia là đương nhiên,” Cố Tư Tình lập tức nói: “Hiện tại ba mới 38 tuổi, nếu ba sống đến 100 tuổi, thì còn chưa đến một nửa, ba, ba vẫn là một thanh niên!”

Lời này làm mọi người đều cười, Cố Tư Tình nhún nhún vai, ở đời sau, hơn 30 mới kết hôn, còn không phải là người trẻ tuổi sao. 

“Không lớn, không nhỏ,” Cố Kiến Quốc mắng nhẹ một tiếng, nhưng trong giọng nói tràn đầy ý cười, “Mau mang báo chí trả lại đi.”

Cố Tư Tình không biết hành động hôm nay của mình có dùng được hay không, cầm báo đi Ủy ban thôn. Trên đường trở về Cố Tư Tình nghĩ, lần này không được thì lần sau lại tiếp tục, nước ấm nấu ếch xanh, một ngày nào đó sẽ có hiệu quả.

(Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ)

Cố Tư Tình không biết, buổi tối đồng chí Cố Kiến Quốc khiến cho vợ mình nghiệm chứng mình còn trẻ hay không, sau khi xong việc ôm vợ hỏi: “Anh vẫn còn trẻ đúng không?”

Vương Nguyệt Cúc thở phì phò đánh một cái , Cố Kiến Quốc ha ha cười, sau đó lại có chút buồn bã nói: “Có vợ có con có giường ấm, mấy năm nay xác thật cuộc sống trôi qua quá an nhàn.”

Ở bộ đội chú trọng chính là cùng chiến đấu, hăng hái với nhiệm vụ, lúc ở bộ đội, trên người ông ấy luôn có cảm giác tràn đầy nhiệt huyết. Nhưng sau khi xuất ngũ trở về, nhiệt huyết kia dần dần biến mất.

"Đa số các gia đình khác không phải đều trôi qua như vậy sao?” Vương Nguyệt Cúc nói.

Ít nhất là những người xung quanh bọn họ đều trôi qua như vậy.

Cố Kiến Quốc trở mình, “Anh luôn muốn cho mẹ con em có cuộc sống ngày càng tốt, có lẽ tiểu tứ nói rất đúng.”

“Cái gì?”

Cố Kiến Quốc cười một chút, “Thừa dịp tuổi còn trẻ, nên tranh đua một phen.”

Vương Nguyệt Cúc đối với người đàn ông của mình là hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại, ôm eo chồng mình, nói: “Em đều nghe theo anh.”

Cố Kiến Quốc một lòng hạnh phúc tràn đầy, có vợ đẹp con ngoan như vậy, ông ấy cũng cần thiết phải tranh đua một phen. Nhưng làm cái gì, còn phải nghĩ lại thật kỹ.

Đêm khuya sân nhỏ Cố gia rơi vào yên lăng, nhưng ở một cái thôn khác, nhà họ Trương lại là khói mù che phủ. Trương Song Bình ngồi ở mép giường rớt nước mắt, vợ chồng Cát Phượng Liên than ngắn thở dài.

Mỗi người đều muốn mình càng ngày càng tốt, chẳng qua nỗ lực và phương hướng bất đồng, cuối cùng kết quả là một trời một vực.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play