Ngày hôm sau, Cố Tư Tình bị tiếng đập cửa và giọng của bà Nội Ngô Đại Ni đánh thức.

“Kiến Quốc, Kiến Quốc, đã khi nào rồi mà người một nhà còn chưa thức dậy? Mau đứng lên, em trai của mày bị người khác đánh chết rồi.”

Sau đó chính là thanh âm của ba mình, “Sao vậy? Cả một ngày hôm qua thu hoạch đậu phộng, nên hôm nay cả nhà đều nghỉ ngơi nhiều một chút.”

“Kiến Thành bị người Trương gia đánh, mày chạy qua xem một chút.”

Cố Tư Tình nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, ở trên giường lăn một cái, thiếu chút nữa không đem Cố Tam Tĩnh đẩy đến đuôi giường, nhưng ngay cả như vậy Tam Tĩnh như cũ ngủ đến bất tỉnh.

“Thím hai và chú hai lại huyên náo nữa rồi.” Cố Nhất Mẫn đứng dậy mặc quần áo, trong miệng còn nói: “Cũng không biết mỗi ngày còn ồn ào cái gì nữa."

“Không thể để cho người khác yên ổn được.”Cố Tư Tình lẩm bẩm nói.

Thím hai chính là cảm thấy, đều gả đến làm dâu nhà họ Cố, khởi điểm giống nhau, nhưng bà ta sinh con trai, mẹ mình lại sinh bốn con gái, nên mẹ mình quá kém so với bà ta, nên hẳn là phải bị ba mắng mỗi ngày, thậm chí là đánh mỗi ngày.

Nhưng trái ngược,ở nhà mình ba đối với mẹ thực tốt, hai người làm việc đều có thương lượng, cơ hồ không có lấn lướt qua mặt. Mà chính bà ấy lại mỗi ngày gà bay chó sủa, chú hai thậm chí nhiều lần ra tay đánh bà ấy.

Vì chuyện tương phản này làm cho trong lòng Trương Xuân Đào cực không cân bằng, trong thời gian dài, chỉ cần nhà bọn họ tốt lên một chút, là bà ta liền cảm thấy không thoải mái.

Kiếp trước nàng vẫn luôn hoài nghi, nhà bọn họ cùng thím hai không thù không oán, bà ta như thế nào đối với nhà mình luôn luôn có thù hận lớn như vậy?

Vẫn là có một lần, Đổng Kiến An cùng nàng phân tích hoạt động tâm lý của con người, nàng mới hiểu được nhị thẩm là đang so sánh, cảm thấy cực không cân bằng nên ghen ghét nhà bọn họ.

Ghen ghét a!

Loại tâm lý này kỳ thật ai cũng có, chẳng qua có một số người vẫn là có thể khống chế được, còn có một bộ phận người không khống chế được hoặc là không muốn khống chế, cuối cùng khiến cho tính tình càng ngày càng vặn vẹo

Chị cả và chị hai đều rời khỏi giường, Cố Tư Tình duỗi người cũng mặc quần áo. Ngày hôm qua đã muốn ăn đậu phộng nấu, hôm nay nhất định phải ăn.

Mặc xong quần áo xuống giường, Cố Tam Tĩnh còn ngủ, Cố Tư Tình cũng không kêu nàng dậy. Tam Tĩnh mới chân chính là trẻ con, tư tưởng thuần túy của trẻ con, rất ham ngủ.

Ra khỏi phòng, quay đầu đi nhìn sang bên sân nhà chú hai. Liền thấy trong sân trống rỗng, chỉ có Cố Học Bân ngồi xổm trên đất chơi bùn. Sinh ở gia đình như vậy, Cố Học Bân kỳ thật cũng rất đáng thương, nhưng nàng một chút cũng không thương hại nó.

Nàng rất ít khi giận, nhưng kiếp trước Cố Học Bân là trở thành người duy nhất mà nàng hận.

Hiện tại nó vẫn là trẻ con, nàng không cùng nó so đo. Nhưng nếu nó còn giống như ở kiếp trước, lấy lý do buồn cười đi nhà bọn họ ầm ĩ, vậy đừng trách nàng không khách khí.

Tuy rằng không có bàn tay vàng sau trọng sinh, nhưng kiếp trước đều có thể trừng trị nó, thì kiếp này cũng có thể.

……

Cố Kiến Quốc ngồi ở nhà chính của Cố Kiến Thành, nghe người Trương gia chỉ trích chửi rủa Cố Kiến Thành, cái gì mà ham ăn biếng làm, thích đánh bạc, không có trách nhiệm, đánh vợ, … Cố Kiến Thành bị nói thành người không có một chút đứng đắn.

Chờ người Trương gia nói xong, Cố Kiến Quốc nói: “Nếu như vậy, cuộc sống nếu thực không qua được thì ly hôn đi. Đều đã ba mươi mấy tuổi, không phải trẻ con, động chút là ầm ĩ đánh nhau, cuộc sống như vậy ai cũng không chịu đựng được."

Người Trương gia không nghĩ tới Cố Kiến Quốc sẽ nói ly hôn, Cố Kiến Thành cùng Ngô Đại Ni cũng không nghĩ tới. Mục đích người Trương gia tới là để cho Trương Xuân Đào xả giận, chống lưng cho bà ta, nhưng chưa từng nghĩ ép bà ta với Cố Kiến Thành ly hôn.

Cố Kiến Thành bảo Ngô Đại Nhi kêu Cố Kiến Quốc tới, là để anh của mình ở phía trước chống đỡ, miễn cho người Trương gia động thủ với hắn. Hắn cũng không nghĩ tới ly hôn, chính là có đôi khi muốn tới qua thôn bên cạnh ngủ với tiểu quả phụ, cũng không nghĩ sẽ ly hôn với Trương Xuân Đào. Rốt cuộc gia đình này còn phải có người lo liệu.

Bất quá, nếu Cố Kiến Quốc đã nói ra, hắn cũng phải cứng rắn một chút, lợi dụng cơ hội này đem khí thế của Trương Xuân Đào áp chế xuống.

Đúng lúc này, Trương Xuân Đào vọt đứng lên nói: “Cố Kiến Quốc anh có ý tứ gì? Tới đây không khuyên giải mà đi bảo ly hôn, anh làm anh cả, không khuyên là chúng tôi phải sống cho tốt, thế nhưng lại muốn chúng tôi ly hôn. Anh có ý gì? Tôi nhìn anh chính là cảm thấy, Nhất Mẫn nhà anh bị Đặng gia từ hôn, Đặng Chí Minh muốn cùng Song Bình của chúng tôi định hôn, nên ghen ghét.”

Cố Kiến Quốc nghe bà ta nói tới việc hôn nhân của Cố Nhất Mẫn, đứng dậy lạnh lùng nhìn bà ta nói: “Thím đi Đặng gia hỏi một chút, tôi có phải hay không đem lễ hỏi trả lại cho bọn họ, là Nhất Mẫn nhà tôi từ hủy hôn với Đặng Chí Minh. Nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay, về sau nếu như tôi còn nghe thím còn nói bậy….”

Lời uy hiếp là ông ta còn chưa nói, nhưng ánh mắt như dao nhỏ nhìn chằm chằm Trương Xuân Đào, bà ta sợ tới mức không dám thở mạnh. Bà ta chưa từng thấy người anh chồng này đáng sợ như vậy.

“Nếu sống tiếp được thì sống, không được thì ly hôn.” Cố Kiến Quốc nhìn Cố Kiến Thành nói: “Con trai đều đã có hai đứa, mày sợ gì?”

Nói xong liền bỏ đi, Cố Kiến Thành cũng sáng tỏ rõ ràng. Đúng vậy, mình có hai đứa con trai, có người dưỡng lúc về già, có người lo ma chay, mình còn sợ gì? Chính là ly hôn, không có Trương Xuân đào mỗi ngày kiếm chuyện, cuộc sống sẽ càng tốt. Anh cả ! Anh đúng là anh trai ruột!

Trương gia thấy Cố Kiến Thành nghe lời Cố Kiến Quốc nói, lông mày đều dựng ngược lên, đây thật sự muốn ly hôn sao? Không được, Mục đích của bọn họ không phải tới để ly hôn, mà là tới chống lưng. Nhưng chẳng lẽ khom lưng hay sao?  

Người Trương gia ngồi đối diện, ánh mắt một trận bùm bùm giao lưu, sau đó Cát Phượng Liên nói: “Người một nhà sống với nhau, ai mà có không va chạm? Nói chuyện rõ ràng với nhau thì tốt rồi.”

Cố Kiến Thành thấy người Trương gia dịu xuống, trong lòng vui vẻ nở hoa, nhưng trên mặt lại có chút tức giận, “Các người là người nhà bên ngoại, công bằng mà phân xử. Chúng ta là nông dân, thời điểm thu hoạch vụ thu nào có ai không xuống đất làm việc? Ngày hôm qua tôi cùng bà ấy nói, hôm nay thức dậy sớm một chút đi thu đậu phộng, thế nhưng bà ấy không đồng ý. Song Bình nhà các người còn chưa có đính hôn vào nhà Đặng gia, mà đã có thể đi nhà bên kia làm việc, phụ giúp thu đậu phộng, bà ta mắng hết người trong nhà, thử hỏi xem cóai có thể chịu được?

Nói xong những lời này, Cố Kiến Thành thở ra một hơi, sảng khoái, thật con mẹ nó sảng khoái! Làm nam nhân chân chính hóa ra sảng khoái như vậy!

Hắn ta ở chỗ này tâm trạng sướng như trên mây, người Trương gia sắc mặt liền khó coi, Đặc biệt là Trương Song Bình, một khuôn mặt lúc đen lúc hồng, nếu trên trán dán lên hình trăng khuyết, không chừng có thể đi xử án.

“Dượng nó à, Song Bình cùng Đặng Chí Minh là chuyện chắc chắn rồi, bất quá hiện tại lo thu hoạch vụ thu, đi để có lễ thôi,” Cát Phượng Liên vội vàng giải vây cho con gái nhà mình, nhưng bên trong là cái dạng gì, chính là bọn họ rõ ràng nhất.

Cố Kiến Thành thấy chuyển biến tốt liền thu liễm, “Tôi cùng nghĩ cùng bà ấy bình thản mà sống qua ngày, chỉ cần bà ấy về sau cần mẫn một chút, chuyện nên làm thì phải làm, như vậy thì tôi cũng không nghĩ ly hôn.”

Trương gia cũng không còn tâm tư chống lưng cho Trương Xuân Đào, nói vài câu với bà ta liền vội vàng về nhà, trở về nhanh nói Đặng gia đến cầu hôn, hôn sự của Trương Song Bình và Đặng Chí Minh phải định ra sớm.

Nhưng bọn họ nếu biết định luật Murphy, bọn họ sẽ không mù quáng lạc quan như vậy.

p/s: Định luật Murphy: Anything that can go wrong, will go wrong 

Tạm dịch: Cái gì xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play