Trương Song Bình hiện tại vui sướng không? Đương nhiên là không. Cô ta thậm chí còn không muốn đối mặt với người Cố gia.
Cô ta cùng Trương Xuân Đào chia rẽ hôn sự của Cố Nhất Mẫn và Đặng Chí Minh, vốn nghĩ rằng mình sẽ là người thay thế. Không nghĩ tới, nói mẹ của mình chủ động đi đến nhà họ Đặng cầu hôn, nhưng Đặng gia chưa có hồi đáp rõ ràng.
Cô ta cảm thấy Đặng Chí Minh đối với mình là cũng có chút cảm tình, rốt ruộc bọn họ đã từng là đối tượng của nhau hai tháng. Đặng Chí Minh sở dĩ chia tay mình là bị hồ ly tinh Cố Nhất Mẫn mê hoặc.
Cô biết đàn ông đều háo sắc, nhưng kết hôn là chung sống với nhau lâu dài, đàn ông biết dạng phụ nữ gì thích hợp với họ để kết hôn. Cô ta có công tác, có ba là làm bí thư chi bộ thôn, điều kiện này thì có thể ném Cố Nhất Mẫn ra xa tám con phố.
Hiện tại Đặng Chí Minh vừa mới từ hôn, còn chưa có nhìn ra được, nhưng về sau hắn liền rõ ràng cô tốt hơn.
Ngày hôm qua bà mối sau khi trở về, nói Đặng gia hôm nay đi thu đậu phộng, cô ta liền sớm rời giường đi đến Đặng gia, nhưng cũng vì chuyện này mà cô ta cùng mẹ là Cát Phượng Liên cãi nhau một trận.
Cát Phượng Liên cảm thấy nếu vội vàng đến làm việc cho Đặng gia, về sau gả qua sẽ bị người nhà Đặng gia khinh thường.
Trương Song Bình không phải là người ngốc, đương nhiên biết, vội vàng chủ động quá cũng không phải là hay ho gì. Nhưng chỉ là, chờ bản thân gả tới nhà họ Đặng, chỉ cần nắm lấy Đặng Chí Minh, chuyện khác đều có thể giải quyết.
Nhưng Trương Song Bình cũng không muốn đối diện với người Cố gia, cô ta muốn sau khi chính mình gả cho Đặng Chí Minh, lấy tư thế của người chiến thắng hoàn toàn nhìn xuống bọn họ, đặc biệt là Cố Nhất Mẫn.
“Song Bình a, thím thấy con là người thích hợp nhất với Chí Minh nhà thím.” Triệu Phượng Lan cảm thấy hành vi vừa rồi của mình đã đả kích tới người Cố gia. Các người không phải vội vàng muốn từ hôn sao? Đó là các người không có ánh mắt, nhìn xem có rất nhiều người rất muốn nhanh gả đến Đặng gia. Lại là người có công việc, có thể kiếm tiền.
Trương Song Bình dạ một tiếng cũng không nói chuyện tiếp, một bộ dáng rất đứng đắn.
Triệu Phượng Lan đối với cô ta càng thêm vừa lòng. Nhưng bà không biết, giờ phút này trong lòng Trương Song Bình đang nghĩ, về sau sẽ như thế nào diễn mười cấp thuật trạch đấu cùng với bà ta.
Cố Tư Tình không biết bên kia hai người có khả năng trở thành mẹ chồng nàng dâu, đã nổi lên chơi Liêu Trai. Bọn họ đã đi vào trong ruộng.
Mẹ con Vương Nguyệt Cúc đã đạp xe tới trước, đã nhổ được một khoảnh nhỏ. Thấy ba người bon họ lại đây, lại một lần nữa phân công lại công việc.
Thu hoạch đậu phộng là một người dùng cuốc đem đậu phộng đào lên, một người khác đem đậu phộng đã đào đập cho rớt đất, sau đó đem đậu phộng này gom lại. Sau đó còn có một người ở phía sau dùng cuốc đào lại, nhặt lại đậu phộng còn sót ở trong đất.
Công việc của Cố Tư Tình và Cố Tam Tĩnh chính là nhặt đậu phộng.
Hai chị em trước không có làm việc ngay, mà là lột một cái đậu phộng đặt ở trong miệng, đậu phộng có vị tươi mới còn mang theo vị ngọt nhàn nhạt, ăn thật ngon.
Hai người ăn mấy cái đậu phộng, sau bắt đầu ngồi xổm cào đất nhặt đậu phộng. Một lát sau chân bị tê, Cố Tư Tình liền ngồi bệt dưới đất. Dù sao nàng cũng không làm được tiểu tiên nữ mỹ lệ.
Cố Tư Tình kề sát vào người Cố Nhất Mẫn, kể lại cho nàng nghe chuyện xảy ra ở trên đường đụng phải Trương Song Bình. Cố Nhất Mẫn nghe xong trào phúng cười một cái, "Đó là chuyện nhà người khác, chúng ta mặc kệ đi.”
Cố Tư Tình hì hì cười, “Chúc mừng chị cả đã kịp thời đem nhãi con khoai lang hư kia ném ra xa.”
Cố Nhất Mẫn cười một tiếng, “Cũng chỉ có em là nghĩ ra.”
Cố Tư Tình lại cười hắc hắc.
Thời điểm giữa trưa, bọn họ đem nồi nhỏ nấu lên, đơn giản là áp chảo lại bánh nướng cho nóng lên. Đồ ăn nóng hầm hập vào bụng so với gặm bánh nướng lạnh không biết ngon hơn biết bao nhiêu lần.
Nhà thím ba bên cạnh, con trai của thím ấy thấy người Cố gia ăn đồ ăn nóng, nhìn lại trong tay chính mình là màn thầu khô cằn, liền chạy tới mượn nồi.
Cố Kiến Quốc xua tay làm để hắn cầm đi, chỉ chốc lát sau bọn họ liền nghe được thím ba lớn giọng: “Đã lười còn tham ăn,cùng với gấu trong núi giống nhau. Không, mày còn không bằng gấu mù đâu, gấu mù cân lên có cân là có tiền, còn mày? Một phân tiền cũng không có.”
“Phốc!” Cố Tư Tình không nhịn được đem nước trong miệng phun ra ngoài, Thím ba là một nhân tài nha, những lời này, đều có thể đi làm phát thanh viên xã.
Nàng xoa miệng, quay đầu nhìn lại, thì thấy con trai thím ba bắt chéo chân nằm trên mặt đất, thím ba đang cong eo nấu ăn.
“Đứa nhỏ Đông Thắng này thật lười.” Vương Nguyệt Cúc nhịn không được lải nhải, “Thanh niên hơn hai mươi tuổi rồi, đã sớm nên trở thành trụ cột chính trong nhà rồi,”
Cố Kiến Quốc nhìn Trương Đông Thắng đang bắt chéo chân nhịp nhịp, lại nhìn bốn con gái của mình, trong lòng rất vừa lòng, vẫn là con gái tốt.
Trong thôn có rất nhiều người bởi vì ông ấy không có con trai mà chê cười, nhưng có bốn tiểu áo bông còn có biết bao nhiêu ấm áp, bọn họ làm sao hiểu.
Một miếng đậu phộng này có 2 mẫu, cả nhà thu hoạch xong thì trời cũng tối, trở lại thôn thì cũng hơn 8 giờ tối. Đi đến cửa nhà, gặp Cố Kiến Thành cũng vừa trở về, nhìn là biết đi chơi mạt chược về.
Cố Kiến Quốc nhìn không vui, liền cau mày nói với hắn: “Lão nhị, đậu phộng ở trong ruộng gần bãi sông của nhà chú nên thu hoạch rồi, lại có đi thu hay không.”
Cố Kiến Thành không thèm để ý ừ một tiếng, “Ngày mai liền đi.” Sau đó liền lắc lư trở về nhà, chỉ chốc lát sau bên kia liền truyền đến âm thanh cãi nhau.
“Cố Kiến Thành, tôi sinh con trai cho Cố Gia nhà các người để hương khói, kết quả cuối cùng là còn muốn tôi thức khuya dậy sớm làm việc, tôi đây là sinh con trai để làm gì....”
Trương Xuân Đào nói hai ba câu đều không bỏ được cụm từ sinh con trai, Cố Tư Tình nhìn nhìn mẹ mình, thấy sắc mặt bình tĩnh không có bộ dáng tức giận, nhẹ nhàng thở ra.
Vương Nguyệt Cúc tự nhiên không tức giận, bà nếu tức giận ngược lại là muốn làm cho những người chê cười mình như ý.
Bên kia cãi nhau một chút cũng không ảnh hưởng đến bên này, đơn giản là ăn cơm xong, người một nhà rửa mặt xong liền lên giường ngủ, hôm nay mọi người đều mệt mỏi. Vương Nguyệt Cúc còn nói với bốn chị em, ngày mai buổi sáng không cần dậy sớm, đều được ngủ đến tự nhiên tỉnh.
....
Trương Xuân Đào cùng Cố Kiến Thành cãi nhau, đôi mắt vẫn luôn hương về phía sân của đại phòng. Lời bà ta nói chính là để Vương Nguyệt Cúc nghe, tâm trạng bà ta không tốt, cũng không muốn làm đại phòng tốt.
Nhưng đã làm bà ấy thất vọng rồi, đèn bên đại phòng sớm tắt rồi, bà ta càng tức giận, cùng Cố Kiến Thành cãi nhau càng dữ dội. Cuối cùng Cố Kiến Thành thật sự nhịn không được, giơ tay đánh trên mặt bà ta đánh một bạt tai..
“Con mẹ nó mày mỗi ngày đều kiếm chuyện, lão tử chọc gì mày?
Trương Xuân Đào khóc lên, “Ông đúng là đáng chém ngàn đao, mỗi ngày không làm việc chỉ biết chơi mạt chược, tôi sinh con trai cho Cố Gia để hương khói, ông còn đánh tôi, bất quá, tôi không muốn sống với ông nữa.”
“Không sống thì không sống.” Cố Kiến Thành đạp ngã cửa đi ra ngoài, Trương Xuân Đào ngồi trên giường khóc. Tiếng khóc truyền tới phòng của Cố Học Cường và Cố Học Bân, Cố Học Cường sớm thành thói quen, nằm trên giường trùm chăn coi như không nghe.
Trong mắt Cố Học Bân hàm chứa nước mắt, nó kỳ thật hâm mộ Tam Tĩnh và Tiểu tứ. Tuy rằng bà nội không cho hai nàng ăn ngon, nhưng bác cả và bác dâu không cãi nhau, mỗi ngày nhà bọn họ đều thực vui vẻ.
Không giống như nhà bọn họ, tan học về nhà chính là phải xem sắc mặt của mẹ nó, nếu sắc mặt mẹ nó không tốt, nó cũng không dám thở mạnh.