Cố Tư Tình chống cằm, nhìn bọn họ thảo luận khí thế ngất trời. Kiếp trước sao không có phát hiện, chính là Hàn Chính Bình sạch sẽ, tính tình hòa hảo sao lại giảo hoạt bạo lực như vậy?
Còn có chị cả và chị hai, nhìn đôi mắt nhỏ hưng phấn kia của hai người, đã cho là hai người không còn nằm trong nhóm tiên nữ nữa rồi.
Bất quá, bí mật đánh người để trả thù gì đó, xác thật rất hưng phấn.
……..
Đặng Chí Minh tan làm về nhà, liền biết Cố Kiến Quốc đem tiền cùng lễ vật tới trả, ba mẹ hắn cũng nhận rồi.
Rất tức giận vì không thuận theo hắn, rống với Đặng Nhị Trụ và Triệu Phượng Lan: “Tại sao các người lại thu đồ vật Cố gia trả? Nhà gái chủ động từ hôn mới đem lễ hỏi trả, các người muốn cho tất cả mọi người đều biết, Cố Nhất Mẫn là không coi trọng con, nên chủ động từ hôn cùng con sao."
Hắn dùng sức gào thét, trên cổ gân xanh đều nổi lên, mặt cũng vặn vẹo. Căn bản không thèm để ý chính mình đang rống, hắn cũng không quan tâm đến tôn trọng và hiếu thuận với cha mẹ mình.
Đặng Nhị Trị tức muốn đánh chết hắn, “Vì cái gì mày không cho thu lễ hỏi Cố gia trả lại? Mày không biết củi gạo quý, lúc trước chúng ta đưa qua 232 đồng, mày một tháng tiền lương được bao nhiêu? 232 đồng tiền là nửa năm tiền lương của mày đó."
Vì để cho mày có được công tác ở sở lương thực, chúng ta đã tiêu hết tiền tiết kiệm. Hiện tại cả nhà này đều không lấy ra được 1000 đồng tiền đâu. Mày còn phải đính hôn, kết hôn, còn không phải cần một ngàn đồng tiền sao. Tiền này đào ở đâu ra?”
Đặng Chí Minh ngồi ở trên ghế thở hổn hển, “Con chính là nuốt không trôi cơn tức này.”
Cố Nhất Mẫn xinh đẹp như tiên nữ, ngẫm lại nếu buổi tối ôm nàng ngủ thì sảng khoái biết bao nhiêu. Nhưng vịt sắp tới tay lại phải bay như vậy, hắn như thế nào có thể cam tâm.
“Không nuốt trôi thì mày tính làm gì?” Đặng Nhị Trụ cười lạnh, “Là mẹ mày đi nhà người ta ầm ĩ trước, nếu không thì Cố gia sẽ từ hôn sao?”
Đặng Nhị Trụ đối với Cố Nhất Mẫn quả thực vừa lòng, nghe nói làm việc thì nhanh nhẹn còn cần cù, nhà mình nên cưới con dâu như vậy.
Trương Phượng Lan thấy Đặng Nhị Trụ hướng mũi về phía bà ta, lại ôm ngực hừ hừ lên.
“Hừ hừ ~~ hừ hừ hừ ~~~”
Đặng Nhị Trụ thấy bà ta lại hừ hừ, đứng dậy ra khỏi phòng. Tất cả vì chuyện này mà nháo tâm.
“Hừ hừ ~~ Chí Minh a, hừ hừ ~ mẹ cũng là vì muốn tốt cho con” Triệu Phượng Lan nằm liệt trên ghế, bộ dáng dường như có thể đứt hơi bất cứ lúc nào.
“Cố Nhất Mẫn kia trừ bỏ lớn lên đẹp còn có cái gì chứ? Sao có thể xứng đôi với con? Trương Song Bình có công tác, ba nó là bí thư chi bộ thôn, nhà có của cải, lại còn rất muốn gả cho con. Thấy thế nào cũng đều mạnh hơn Cố Nhất Mẫn. Còn nữa, mẹ xem Nhất Mẫn cũng sẽ giống như mẹ nó, không sinh được con trai.”
Đặng Chí Minh quả thực bị tức chết rồi, “Trương Song Bình mặt dài gầy, xương gò má cao, mắt nhỏ, làn da thì vàng vọt, mẹ cảm thấy người như vậy có thể xứng đôi với con sao?
Mình khi nào lại muốn người xấu xí như vậy?
“Hừ hừ hừ ~con à, cưới vợ không thể chỉ nhìn mặt đẹp.”
Đặng Chí Minh đứng lên thở phì phì trở về phòng mình, đóng sầm cửa lại. Khẳng định là Trương Song Bình ở phía sau khuyến khích mẹ mình.
Triệu Phượng Lan lại hừ hừ hai tiếng đứng dậy về phòng nằm trên giường. Bà ta không muốn để Cố Nhất Mẫn tiến vào cửa Đặng gia. Lớn lên giống hồ ly tinh, con của mình một lòng đều ở trên người nàng. Nếu như gả vào, thì mẹ chồng là bà làm sao có thể quản được con dâu như vậy?
……
Đặng Chí Minh tan làm lúc 5 giờ rưỡi, Cố Tư Tình bọn tính tóan thời gian, hắn tan tầm xong lái xe đến lâm trường, đại khái cũng 6 giờ.
Ngày hôm sau, bốn chị em cùng Hàn Chính Bình lúc 5 giờ là đã đến đường nhỏ lâm trường phía tây rồi.
Hôm nay Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc đi qua miếng đất ở bãi sông, cũng khá xa nhà, kiểm tra xem đậu phộng có già hay chưa. Nếu là già rồi thì phải thu hoạch. Đạp xe đến miếng đất kia cũng mất gần một giờ, hai người trở về nhà phỏng chừng trời cũng đã tối rồi.
Bốn chị em thừa dịp bọn họ không có ở nhà chạy đi nghiên cứu địa hình.
Năm người tìm được chỗ ẩn nấp xong, lại diễn tập với nhau, sau khi kết thúc thì chỉ mới 5 giờ rưỡi. Cố Nhị Tuệ đề nghị, “Chọn ngày không bằng nhằm ngày, nếu không chúng ta lại chờ một lát xem Đặng Chí Minh có tới hay không, nếu hắn tới thì chúng ta trực tiếp thực hiện luôn.”
Ngày mai không chừng cha mẹ già sẽ phát hiện, bốn đứa đều không tìm thấy bóng dáng, khẳng định sẽ nghi ngờ.
Kiến nghị của Cố Nhị Tuệ đều được tất cả mọi người đồng ý, năm người ẩn nấp ở đường nhỏ bên cạnh ruộng bắp. Cố Tam Tĩnh không chịu ngồi yên, chạy nhanh ra ngoài tìm Bào tử, lúc quay lại vạt áo phía trước của nàng đựng rất nhiều Bào tử mang về, “Bên kia có rất nhiều Bào Tử, mau ăn đi.”
Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ đều lắc đầu không ăn, khi còn nhỏ các nàng đều có ăn qua, nhưng hiện tại không thích. Hàn Chính Bình cũng không ăn, sợ ăn Bào Tử sẽ làm dơ tay.
Cố Tư Tình vốn dĩ một mặt muốn bày ra dáng vẻ đoan trang của tiểu tiên nữ, nhưng nhìn Tam Tĩnh ăn ngon lành, liền ăn theo. Dù sao muốn làm tiểu tiên nữ cũng không thành, vậy nên bất chấp tất cả đi.
Đại khái hơn nửa giờ sau, nơi xa truyền đến âm thanh xe đạp, Cố Tư Tình cẩn thận thò đầu ra nhìn, quả nhiên chính là nhãi con khoai lang đỏ bị hư kia, Đặng Chí Minh.
Hắn vẫn mặc áo khoác sam mới tinh kia, tóc chải chỉnh tề, tóc cũng vuốt dầu.
Xem ra hôm nay hắn lại làm 250 nữa rồi. (250: đồ ngốc)
“Là hắn.” Cố Tư Tình lùi về sau nhỏ giọng nói.
Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ lần đầu tiên làm chuyện này, có chút khẩn trương. Cố Tam Tĩnh lại thực sự rất hưng phấn, vén tay áo, nóng lòng muốn làm ngay. Cố Tư Tình cũng có chút hưng phấn, nhưng nàng túm lấy Cố Tam Tĩnh, không cho nàng kích động vụt chay ra.
Trong năm người bọn họ, người duy nhất bình tĩnh phỏng chừng chỉ có Hàn Chính Bình, liền nói: “Dựa theo diễn tập trước đó mà hành sự.”
Bốn chị em Cố gia đều gật đầu.
Đúng lúc này, Đặng Chí Minh đạp xem đến gần, Cố Tam Tĩnh muốn nhảy ra trước, Cố Tư Tình gắt gao giữ chặt lấy nàng. Chờ hắn đi qua bọn họ khoảng hai thước, Hàn Chính Bình cầm gạch đã chuẩn bị, giơ lên ném ra ngoài.
Gạch vừa lúc rơi vào bánh sau xe đạp, xe lảo đảo, Đặng Chí Minh theo thói quen muốn chống chân trên mặt đất. Nhưng chân còn chưa chạm đất, đã bị người từ phía sau đẩy, sau đó trên đầu đã bị tròng lên một bao tải.
Bảo tải trùm lên ngã xuống đất, không kịp giãy giụa, thì trên người đã liên tiếp nhận mưa đấm đá. Hắn vội vàng bảo vệ đầu, chính mình hô đau a a.
Cố Nhất Mẫn ở trên lưng cùng trên đùi đạp vài cái, mấy ngày nay trong lòng buồn bực đều phát tiết ra.
Tuy rằng nàng đối với Đặng Chí Minh không có cảm tình, từ hôn nàng cũng không quá thương tâm, nhưng định thân hơn một năm, một năm này nàng nghĩ sẽ tốt đẹp, nhưng nhanh như vậy đều tan thành bọt nước, trong lòng nghẹn khuất nhưng không thể cùng người khác nói.
Vận động có thể thoát ra năng lượng tiêu cực, đánh người cũng có thể. Nàng đá mấy cái, trong lòng lập tức vui sướng. Sau này, nàng cũng người này không còn một chút quan hệ, cũng sẽ không vì hắn mà nghẹn khuất nữa.
Cố Tư Tình, Cố Nhị Tuệ và Cố Tam Tĩnh cũng ra sức đánh vài cái, mấy ngày nay trong lòng các nàng cũng rất ủy khuất.
Hàn Chính Bình không có đánh, hắn ở bên cạnh canh chừng. Thấy người từ phía xa tới, hắn làm tư thế rút lui, bốn chị em lại hung hăng đá Đặng Chí Minh mấy đá, mới cùng nhau hướng về phía ruộng bắp chạy.