“Ngày đến cầu hôn, nhà họ Đặng cho 66 đồng tiền, thời điểm đổi danh thiếp là 166 đồng, tổng cộng 232 đồng.” Vương Nguyêt Cúc miệng nhắc mãi, lấy ra 232 đồng tiền đưa cho Cố Kiến Quốc, số tiền còn lại thì từng lớp từng lớp bao lại.
"Đừng nói với bọn họ quá nhiều, trả đồ vật xong thì trở về ngay.” Vương Nguyệt Cúc sợ chồng mình cùng nhà họ Đặng xảy ra xung đột. Ở trong thôn người ta, Cố Kiến Quốc nếu có đánh nhau, cũng đánh không lại người của cả một thôn.
"Anh biết rồi.” Cố Kiến Quốc lấy tiền tùy ý nhét vào túi quần áo, rồi đứng dậy đi. Vương Nguyệt Cúc đưa ông ấy đến cửa, có chút lo lắng. Ngày hôm qua huyên náo đến ác liệt như vậy, liền sợ người nhà họ Đặng thừa dịp Cố Kiến Quốc đến trả tiền, tìm người đánh.
Cố Kiến Quốc dở khóc dở cười, “Bọn họ không sợ chuyện Đặng Chí Minh tự sát vì từ hôn truyền ra ngoài, thì liền tới đi.”
Nghe xong lời này, Vương Nguyệt Cúc cũng yên tâm một chút. Nàng cũng là quan tâm nên loạn.
Nhà họ Đặng cách thôn Thượng Thủy của bọn họ rất xa, đạp xe cũng gần nửa tiếng đồng hồ. Tới nhà họ Đặng, trong sân không có ai, Cố Kiến Quốc gọi một tiếng, “Có ai không?”
Chỉ chốc lát sau cửa nhà chính mở ra, Đặng Nhị Trụ cau mày ra tới. Thấy là Cố Kiến Quốc, một khuôn mặt đều nhăn như dưa héo, “Vào đi”
Cố Kiến Quốc đi theo hắn vào nhà, vừa đi vào liền nghe thanh âm hừ hừ, âm thanh này giống như đang ngâm nga bài hát còn mang theo nhịp điệu. Là thanh âm của Triệu Phượng Lan.
"Ngày hôm qua từ nhà anh trở về, Mẹ Chí Minh liền ngã bệnh.” Trong giọng nói Đặng Nhị Trụ mang theo oán hận nồng đậm, Cố Kiến Quốc làm như không nghe được, đem đồ vật đặt ở trên bàn, lại từ trong túi lấy ra tiền đưa cho hắn.
"Đây là 232 đồng, một bộ quần áo, một sấp vải, còn có 6 cân thịt và canh thiếp của Chí Minh, anh kiểm tra đi.”
Đặng Nhị Trụ nhận tiền cẩn thận đếm, sau đó tiến vào phòng ngủ lấy canh thiếp của Cố Nhất Mẫn. Hắn đi vào, âm thanh của Triệu Phượng Lan hừ hừ càng to hơn.
Cố Kiến Quốc ngồi ở nhà chính, nghe bên trong âm thanh hừ hừ có nhịp điệu rất muốn cười, nhưng vẫn phải nhịn xuống. Người Đặng gia thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, loại chuyện từ hôn này, truyền ra đối với nhà gái vẫn ảnh hưởng lớn hơn so với nhà trai.
Kết quả, nhà họ xem nhưng không có việc gì, nên làm gì thì làm. Còn nhà Đặng gia thế nào? Giống như nhà đang có người chết.
Đặng Nhị Trụ từ phòng ngủ đi ra, đem canh thiếp giao cho Cố Kiến Quốc, lúc này Triệu Phượng Lan từ bên trong nói: “Tôi ngược lại muốn nhìn, các người lại sẽ tìm được dạng người trong sạch gì.”
Cố Kiến Quốc cầm canh thiếp, nhìn Đặng Nhị Trụ cười nói: “Chuyện này không cần các người nhọc lòng.”
Nói xong liền bỏ đi, Triệu Phượng Lan hừ hừ từ phòng ngủ ra, nhìn bóng dáng Cố Kiến Quốc nói: “Chẳng lẽ bọn họ đã tìm được nhà nào tốt hơn sao?”
Đặng Nhị Trụ hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái nói, “Tìm dạng người gì đều không có quan hệ với chúng ta, bà nếu có việc gì nên làm thì làm đi, đừng lúc nào cũng nằm trên giường.”
Lời này hắn vừa nói xong, Triệu Phượng Lan hừ hừ càng lớn, tay còn đỡ ngực một bộ dáng muốn ngất xỉu. Đặng Nhị Trụ bực bội đi nhanh ra khỏi phòng. Không thèm để ý, bà ấy muốn nằm trên giường thì nằm đi!
Cố Kiến Quốc trở về nhà, thì cơm đã nấu xong. Lúc đi trấn trên mua thịt, ông ấy cắt thêm 2 cân thịt, Vương Nguyệt Cúc nấu một bàn đồ ăn, ông ấy vừa tiến vào sân đã nghe thấy mùi hương rồi.
Rửa tay xong ngồi xuống, người một nhà vây quanh bàn ăn cơm. Cố Kiến Quốc động đũa trước nói: “Tiền và lễ vật Đặng gia đã thu lại rồi, thiếp canh Nhất Mẫn cũng đã lấy về. Việc hôn nhân cùng với Đặng gia, xem như xong.”
Lời này nói ra làm cho mọi người thở ra một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đem củ khoai lang hư đó ném văng ra ngoài, để cho bọn họ cùng Trương Song Bình tiếp xúc lẫn nhau đi.
Cố Tư Tình nhìn về phía Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ: Còn muốn trùm bao tải Đặng Chí Minh không?
Cố Nhất Mẫn cùng Cố Nhị Tuệ liếc mắt lại với nàng: Đương nhiên muốn a! Các nàng đã hưng phấn cả một buổi sáng.
Cố Tư Tình vùi đầu ăn cơm, cảm thấy từ khi nàng trọng sinh tới giờ, chị cả và chị hai phong cách không giống với kiếp trước.
Đương nhiên, nàng không thừa nhận là nguyên nhân từ nàng.
Hàn Chính Bình 5 giờ rưỡi chiều tan học, Cố Tư Tình cùng Cố Tam Tĩnh 6 giờ tới cửa thôn chờ hắn. Hàn Chính Bình tan học nhất định phải đi qua nơi này.
Cố Tam Tĩnh cầm cỏ đuôi chó, hai chị em cùng nhau bện thành con thỏ. Thời điểm Hàn Chính Bình tới, hai người đã bện được năm sáu cái.
Hàn Chính Bình nhìn thấy hai chị em nàng liền dừng xe, “Hai đứa ở chỗ này làm gì?”
“Chờ anh để đi trùm bao tải đánh người.” Cố Tam Tĩnh từ tối hôm qua vẫn luôn bởi vì chuyện này mà hưng phấn, thấy Hàn Chính Bình khoan khoái đi tới liền hỏi.
Hàn Chính Bình không hiểu lời nàng nói, Cố Tư Tình vội vàng kề sát lại và nhỏ giọng giải thích, “Chị cả của em cùng Đặng Chí Minh từ hôn rồi, có người ở giữa làm chút chuyện ghê tởm, tụi em không nuốt trôi cơn tức giận này, muốn trùm bao tải đánh hắn một lần. Nhờ anh tới hỗ trợ, được hay không?”
Hàn Chính Bình: “……”
Hai chị lớn kia của nhà họ Cố bạo lực như vậy sao?
Cố Tư Tình thấy hắn nhíu mày không nói lời nào, lại thúc giục nói: “Anh có làm hay không?”
Hàn Chính Bình ở trong lòng kêu lên một tiếng, nghe lời này sao giống như thổ phỉ vậy?
Bất quá, Cố Nhất Mẫn ngày thường đối với mình cũng tốt, chuyện của chị ấy mình không thể bỏ mặc. Nhưng chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Đặng Chí Minh là nam nhân hơn hai mươi tuổi, vóc dáng so với bọn họ cao hơn, nói trùm bao tải hắn, thao tác có chút khó khăn. Nhưng cũng không phải là làm không được, vậy nên phải tính toán thật kỹ trước khi làm.
“Đi về đi, đưa hai đứa về nhà.” Hàn Chính Bình nhìn hai chị em cười cười, nhìn rất ôn hòa vô hại.
Cố Tư Tình tính tình gấp gáp, thấy Hàn Chính Bình không trực tiếp trả lời, liền nói: “Rốt cuộc anh có làm hay không a?”
Hàn Chính Bình lại bất đắc dĩ cười, "Anh có thể nói không thì được sao? Về nhà chúng ta cùng chị cả và chị hai thương lượng làm như thế nào đi.”
Tính tình tốt quá cũng không được.
“Vậy thì được.” Cố Tam Tĩnh bò lên ngồi ở ghế sau của xe đạp, Hàn Chính Bình nghiêng người để Cố Tư Tình ngồi ở phía trước. Cố Tư Tình nhón chân ngồi lên trên, nàng thật sự không thích ngồi ở thanh ngang phía trước, quá cộm mông.
Kiếp trước xem ở trên phim, nhìn những cô gái đều vui vẻ hạnh phúc khi ngồi ở phía trước xe đạp của người yêu , nàng cũng không tin các nàng không cộm mông.
"Tay đừng đặt ở chỗ thắng xe, bằng không lát nữa bị kẹp tay.” Hàn Chính Bình cưỡi xe đạp, còn không quên nhắc nhở Cố Tư Tình.
Tới nhà, Hàn Chính Bình lấy lý do phụ đạo cho Cố Tư Tình, đến phòng của bốn chị em cùng các nàng thảo luận làm sao để trùm bao tải Đặng Chí Minh.
Hàn Chính Bình: “Vóc dáng Đặng Chí Minh so với chúng ta cao hơn, muốn trùm bao tải hắn trước hết cần đẩy ngã hắn.”
Cố Nhất Mẫn: “Tan làm, Đặng Chí Minh về nhà sẽ đi qua lâm trường phía tây, nơi đó có rất ít người qua lại.”
Lúc trước Đặng Chí Minh hẹn nàng ở đường nhỏ lâm trường phía tây gặp mặt, nói có đồ vật muốn đưa cho nàng. Nhưng sau nàng cùng Nhị Tuệ đến.
Nàng đâu biết được, Đặng Chí Minh lúc ấy muốn cùng nàng ở riêng với nhau, thuận tiện chiếm chút tiện nghi, nên mới hẹn ở đó. Nhưng Đặng Chí Minh không nghĩ tới chuyện, Cố Nhất Mẫn là người “đầu gỗ”, thời điểm hẹn hò còn mang theo em gái.
Hàn Chính Bình: “Em biết nơi đó, đến lúc đó chúng ta trước tiên là mai phục ở đó, chờ hắn tới, em từ phía sau đạp ngã xe đạp của hắn, sau đó đẩy hắn ngã ra đất rồi đem bao tải trùm lên đầu hắn.”
Cố Tam Tĩnh: “Nhằm vào mông hắn mà đánh.”
Cố Nhất Mẫn: “……”
Cố Nhị Tuệ: “……”
Được rồi, Tam Tĩnh còn nhỏ, không hiểu nên nói đánh vào mông của một nam nhân như vậy, vẫn là có chút xấu hổ.
Cố Nhị Tuệ: “Chúng ta nên đến đó nghiên cứu địa hình trước đã.”
Hàn Chính Bình: “Đúng là nên đến nghiên cứu địa hình trước, ngày mai đi, ngày mai sau khi em tan học thì chung ta cùng đi đến đó.”