Đặng Chí Minh chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, lòng cũng sợ hãi, tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, thậm chí có một khắc hắn cảm giác có chút mất khống chế, nhưng vẫn còn khống chế được.
Nằm trên mặt đất một chốc lát, cảm giác không còn người đánh hắn, hắn liền giãy giụa lấy bao tải ra, nhưng vừa động đậy, đất trên bao tải đổ vào mũi miệng của hắn.
“Khụ khụ khụ”
Cố Tư Tình trước đó đã đem bao tải để trên mặt đất lăn qua lại mấy lần, nếu là hiện tại nàng thấy dáng vẻ Đặng Chí Minh, khẳng định khen chính mình thông minh.
"Con… Con có phải là Chí Minh nhà Nhị Trụ đúng không?”
Đặng Chí Minh vừa đem bao tải lấy xuống, liền có người lại đây, còn nhận ra hắn. Hiện tại hắn chính là muốn tìm khe đất chui vào đi. Sờ sờ đầu tóc dính dầu lẫn với đất, hắn miễn cưỡng cười trừ một cái, “Dạ…đúng”
“Con sao lại ở đây? Bị người khác đánh sao? Bị ai đánh vậy? Bác cả con chính là công an ở huyện mà, ai nha, như thế này là sao? Có muốn đi đến đồn công an báo án không? Con …”
“Con không có việc gì, chính là lái xe bị ngã.” Đặng Chí Minh vội vàng đánh gãy lời ông ấy nói, nếu để ông ấy tiếp tục nói còn không biết sẽ nói thành chuyện gì nữa?
“Nhìn con như thế này sao lại giống bị ngã chứ? Rõ ràng là bị người khác trùm bao tải đánh, con đắc tội với ai vậy?”
Đặng Chí Minh: “…” Ông có biết ông thật phiền phức hay không?
“Sao không nói lời nào? Con ngẫm lại xem trong khoảng thời gian này có đắc tội với ai không? Khẳng định là đắc tội với người khác rồi, bằng không sẽ không bị trùm bao tải đánh đâu?...”
Đặng Chí Minh hít sâu một hơi, vứt bao tải trong tay trên mặt đất, chịu đựng đau đớn leo xe để cưỡi về nhà.
“Ai nha, sao lại đi rồi? Con nói một câu đi chứ, chú còn có thể giúp con nghĩ xem là ai đánh con ...”
Đặng Chí Minh dùng tốc độ nhanh nhất đạp xe đạp, sợ người nọ đuổi theo hắn. Hắn thậm chí hoài nghi, có phải hay không người này là người vừa rồi đánh hắn, đánh xong lại xem mình.
Tới nhà, Đặng Nhị Trụ cùng Triệu Phượng Lan đang ngồi cùng một người lạ mặt nói chuyện, nhìn thấy cả người hắn toàn là đất, đi đường còn khập khiễng, vội vàng chạy lại hỏi chuyện như thế nào?
Hắn sa sầm mặt đi vào phòng, vừa mới cởi áo thì Triệu Phượng Lan vào. Thấy trên người hắn toàn là khối xanh, khối tím, kinh hãi hô một tiếng: “Con đây là bị ai đánh?”
Đặng Chí Minh không nói lời nào, Triệu Phượng Lan ôm ngực hướng ra ngoài cửa kêu: “Ba nó, ba nó, ông mau tới đây, Chí Minh bị người khác đánh.”
Đặng Chí Minh nghe lời bà ta nói xong thì một khuôn mặt đen như đáy nồi. Đây là muốn cho tất cả mọi người biết hắn bị người khác đánh?
Chỉ chốc lát sau Đặng Nhị Trụ cũng lại đây, nhìn hắn một thân bị thương cũng hỏi chuyện là như thế nào. Đặng Chí Minh kể lại chuyện đã trải qua một lần, Đặng Nhị Trụ mày nhăn lại.
Triệu Phượng Lan vỗ đùi khóc lên: “Đây là người đáng chết nào làm ra? Ta xem chính là Cố Kiến Quốc, khẳng định là Cố Kiến Quốc.
Đặng Chí Minh cảm thấy cũng có khả năng, hai ngày này, người có ân oán với hắn, cũng chỉ có thể là Cố gia. Thậm chí hắn thực hy vọng là Cố Kiến Quốc, như vậy liền có lý do chạy tới nhà họ Cố, cùng bọn họ nói lý lẽ. Biết đâu việc hôn nhân của mình và Cố Nhất Mẫn, còn có đường cứu vãn.
Nhưng lại nghe Đặng Nhị Trụ nói: “Không phải Cố Kiến Quốc, hôm nay hắn đi ra bãi sông, thời điểm ta trở về, hắn còn ở trên ruộng.”
“Vậy là ai?” Triệu Phượng Lan vừa tìm quần áo cho Đặng Chí Minh vừa nhắc mãi, nhưng bà ta căn bản không nghĩ đến bốn cô con gái của Cố gia.
Nào có con gái nhà ai trùm bao tải đánh người đâu?
Đặng Chí Minh nắm tay thật chặt, có chút thất vọng lại tức giận muốn chết. Hắn đoán được là ai, cũng chỉ có người kia, người kia chính là tiểu quả phụ ở trấn trên.
Hắn không muốn sẽ cho người trong nhà biết về chuyện với tiểu quả phụ, liền nói sang chuyện khác: “Người vừa rồi nói chuyện với ba mẹ là ai?”
Nghe hắn hỏi chuyện, Đặng Nhị Trụ và Triệu Phượng Lan liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Triệu Phượng Lan nói: “Người đó tới làm mai cho con."
Đặng Chí Minh vừa nghe nói mai mối, lại tức giận lên: “Ngày hôm qua vừa mới lui hôn, hôm nay liền tới làm mai, sao có chuyện này chứ?”
“Con đã 22, nên kết hôn.” Triệu Phượng Lan đưa quần áo đã tìm cho hắn, “Con cưới vợ sớm một chút, cũng có thể có thêm người giúp đỡ trong nhà. Con mỗi ngày đều đi làm, việc trong đất chỉ có mẹ cùng ba con làm. Trong nhà nhiều người làm việc, hai chúng ta cũng có thể rảnh rỗi một chút.”
“Làm mai với ai a?”
Triệu Phượng Lan cười, “Là người quen với con, Trương Song Bình.”
“Con không đồng ý.” Đặng Chí Minh hận Trương Song Bình còn không kịp đâu, sao có thể cưới ả? Nếu không phải ả ở trước mặt mẹ mình khuyến khích, thì mẹ hắn cũng không đến nhà họ Cố làm ầm ỉ? Cố Nhất Mẫn cũng không cùng hắn từ hôn?
Hết thảy đầu sỏ gây tội, chính là Trương Song Bình!
“Con xem con này, Trương Song Bình không đẹp bằng Cố Nhất Mẫn, nhưng cũng không xấu. Hơn nữa vẫn là giáo viên tiểu học, tuy rằng một tháng tiền lương chỉ có 15 đồng, nhưng vẫn còn rất tốt. Cố Nhất Mẫn trừ bỏ lớn lên đẹp còn có cái gì? Một tháng nó có thể kiếm được 15 đồng tiền không? Cưới vợ không thể chỉ xem mặt…”
“Dù sao con cũng không đồng ý.” Đặng Chí Minh mặc xong quần áo đi ra ngoài, hắn đi gội đầu, dầu bôi tóc lẫn với đất, hắn cũng cảm thấy chính mình là giống 250 - đồ ngốc.
……
Bốn chị em Cố gia cùng Hàn Chính Bình về đến nhà, Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc còn chưa quay trở về. Cố Tư Tình biết Hàn Chính Bình yêu sạch sẽ, vừa đến nhà vội vàng múc nước rửa tay.
Hàn Chính Bình nhìn bộ dáng chân chó của nàng, cong môi cười, tiểu tứ sao có thể đáng yêu như vậy?
“Chính Bình, em rất có kinh nghiệm đánh nhau nha!” Cố Nhị Tuệ hiện tại chân chính lý giải cái gì là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, một tiểu thiếu niên trắng nõn sạch sẽ, đi học luôn luôn đứng nhất, chuẩn con nhà người ta, thế nhưng nhìn bộ dáng đánh nhau là một tay già đời.
Hàn Chính Bình ngồi xổm xuống rửa tay, không có trả lời Cố Nhị Tuệ. Cố Nhị Tuệ cũng thông minh không có hỏi lại, loại chuyện đánh nhau này tuy rằng rất sảng khoái, nhưng rốt cuộc không phải chuyện tốt đẹp gì, trong lòng mọi người hiểu là được rồi.
Hàn Chính Mình rửa tay xong liền đi, trước khi đi còn sờ sờ đầu tóc Cố Tư Tình, vẫn là xúc cảm mềm mượt như những lần trước. Cố Tư Tình niệm tình hắn giúp đỡ đánh người, nên không có tức giận.
Bốn chị em tâm tình thực tốt, cùng nhau ngồi ở phòng bếp vừa nói chuyện vừa nấu cơm. Trong phòng bếp tiếng cười vẫn luôn không dứt.
Trương Xuân Đào mấy ngày nay vẫn luôn chú ý tình hình bên đại phòng, nàng đứng ở trước cửa sân đại phòng, nghe được bốn chị em cười, trong lòng không thoải mái.
Nàng mong chờ Đặng Chí Minh cùng Cố Nhất Mẫn hủy hôn, một phần nguyên nhân cũng là muốn Trương Song Bình cướp lấy một cuộc hôn nhân tốt. Trong mắt bốn chị em Đặng Chí Minh là nhãi con khoai lang đỏ hư, nhưng ở trong mắt Trương Xuân Đào và Trương Song Bình, chính là miếng bánh thơm.
Hơn nữa, đồ vật mà cướp được thì càng thơm!
Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc thời điểm trở về, phát hiện bốn đứa con gái trên mặt đều tươi cười vui vẻ, chẳng lẽ hôm nay đã xảy ra chuyện gì tốt?
Vương Nguyệt Cúc hỏi các nàng, bốn đứa đều không nói. Không nói thì không nói đi. Dù sao con của mình đều ngoan, sẽ không làm chuyện gì xấu.