Cố Kiến Quốc cùng Vương Nguyệt Cúc rửa mặt xong lên giường, nghe được tiếng cười truyền đến từ phòng con gái, khóe miệng nhịn không được cũng giương lên. Kỳ thật, chuyện từ hôn này làm cho bọn họ cũng nháo tâm, nhưng trong lòng một chút buồn bực cũng không có.
Chuyện này lớn sao? chỉ cần gia đình hòa thuận, còn lại cũng không có chuyện gì lớn cả.
“Lúc trước bọn họ cho Nhất Mẫn một bộ quần áo, áo là áo trắng caro hồng cùng quần màu đen, ngày mai đi lên trấn trên mua lại một bộ quần áo gần giống với lúc đó. Còn thịt, thì mua chân giò sau, không thể để cho bọn họ bởi vì chút đồ vật này mà tranh cãi.” Vương Nguyệt Cúc nhẹ giọng nói cùng Cố Kiến Quốc.
ố Kiến Quốc ừ một tiếng rồi tắt đèn, lại nghe vợ nói: “Chuyện từ hôn này khẳng định cùng nhà lão nhị không thoát được quan hệ.”
Cố Kiến Quốc lại ừ một tiếng nữa. Ông không phải người ngốc, Triệu Phượng Lan vì sao lại chạy tới đây kiếm chuyện? Không cần nghĩ cũng biết là có người phía sau khuyến khích. Nhưng không có bằng chứng, lại quan hệ đến nhà em trai mình, lời này Cố Kiến Quốc cũng không tiện nói tiếp.
“Đặng gia không phải là gia đình tử tế, hủy hôn là chuyện tốt,” Cố Kiến Quốc ôm vợ, “Hố lửa đó ai nguyện ý nhảy vào thì nhảy đi.”
Vương Nguyệt Cúc thở dài, “Em chính là sợ chuyện này ảnh hưởng đến thanh danh của Nhất Mẫn nhà mình, về sau sẽ không tìm được người trong sạch.”
Cố Kiến Quốc vỗ vỗ lưng nàng, “Thời điểm Nhất Mẫn định hôn lần nữa, nhất định phải hỏi thăm thật kỹ. Lần này là anh đáng trách, không hỏi thăm rõ ràng Đặng gia, làm Nhất Mẫn bị ủy khuất.”
Hôm nay nhìn thấy sắc mặt người Đặng gia, ông thực sự áy náy, lúc trước sao không hỏi thăm ra được Đặng gia là cái dạng gia đình như vậy?
“Cũng không thể trách anh được.” Vương Nguyệt Cúc khuyên giải an ủi nói: “Nhà họ Đặng cách chúng ta xa, chúng ta cũng không có người quen ở gần nhà họ.”
Cố Kiến Quốc lại ừ một tiếng, ông ấy kỳ thật lo lắng chính là hôm nay ầm ĩ thành dạng này, sợ Đặng gia chơi xấu sau lưng. Người Đặng gia nếu nhằm vào ông ấy, ông ấy cũng không sợ, chỉ sợ bọn họ nhằm vào con gái của mình. Ngày mai phải dặn dò mấy chị em, ngày thường để tâm một chút.
Cố Kiến Quốc đang lo lắng người Đặng gia trả thù, thì bốn chị em bên kia lại đang thảo luận làm thế nào để trùm bao tải đánh người.
Vừa rồi, lúc Cố Tư Tình và Cố Tam Tĩnh đùa giỡn, nghe được Nhất Mẫn và Nhị Tuệ nói Trương Song Bình cùng Trương Xuân Đào ở sau lưng chơi xấu, Cố Tam Tĩnh liền đề nghị trùm bao tải đánh hai người đó.
Lần trước trùm bao tải đánh Cố Học Bân cảm giác quá sung sướng, nàng lại muốn có cảm giác đó một lần nữa.
Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ có chút do dự, rốt cuộc là các nàng chưa từng đánh nhau. Nhưng ngẫm lại Trương Xuân Đào và Trương Song Bình ở sau lưng làm chuyện hại người, các nàng cũng không nuốt trôi cơn tức giận này.
“Trùm bao tải đánh Trương Song Bình không thể dễ thực hiện.” Cố Nhị Tuệ nói: “Trùm bao tải đánh người vào buổi tối là thích hợp nhất, nhưng Trương Song Bình không cùng thôn với chúng ta, chúng ta không có khả năng chạy đến thôn bọn họ để đánh ả.”
“Thím hai cũng không thích hợp thực hiện.” Cố Nhất Mẫn nói: “Buổi tối bà ấy đi ra cửa thì chúng ta bên này cũng phải hành động, căn bản không có cơ hội.”
Cố Tam Tĩnh có chút nhụt chí, “Nếu không thì lại đánh Nhị Bân lần nữa đi.”
Cố Tư Tình nghĩ nghĩ, “Đánh Đặng Chí Minh” Nguyên do chuyện này là từ hắn, hơn nữa sau khi trọng sinh trở về lần đầu tiên thấy mặt hắn, nàng đã muốn đánh hắn ngay rồi.
Cố Nhất Mẫn cùng Cố Nhị Tuệ cảm thấy đề nghị này không tồi, tức giận trong lòng dù sao cũng phải được xả ra, tìm Đặng Chí Minh trút giận là tốt nhất. Nhưng các nàng đều chưa thấy bộ dáng người bị trùm bao tải, không biết thao tác sao cho đúng.
“Chuyện này giao cho em.” Cố Tư Tình vẻ mặt tự tin, “Đến lúc đó các chị chỉ cần phối hợp là được.”
Nàng quyết định tìm Hàn Chính Bình, thời điểm thiếu niên đó cùng người khác đánh nhau tàn nhẫn biết bao nhiêu, nàng đã kiến thức qua, nhân tài như vậy cần phải tận dụng.
“Em tính toán làm như thế nào?” Cố Nhị Tuệ túm Cố Tư Tình tới ổ chăn của mình. Cố Tư Tình không muốn giấu, dù sao sớm muộn gì các nàng cũng phải biết.
Cố Nhị Tuệ vừa nghe tìm Chính Bình hỗ trợ, cảm thấy không đáng tin, Cố Nhị Tuệ còn nói: “Chính Bình trắng nõn sạch sẽ, tính tình hiền hòa như vậy, sao lại đánh nhau?”
Cố Tư Tình thở dài, các người đều bị bề ngoài của hắn che mắt rồi, hắn mới chân chính là người tàn nhẫn. Bất quá nàng không có nói ra, mà nói: “Đến lúc đó mọi người sẽ biết.”
Cố Nhị Tuệ và Cố Nhất Mẫn cảm thấy kêu Hàn Chính Bình đi cùng cũng được, thêm một người thì nhiều thêm một phần lực lượng. Chẳng qua các nàng sẽ không cho là người con trai trắng nõn tính tình tốt kia làm lực lượng chủ yếu.
Mọi người nói đến đây liền kết thúc, nhưng Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ đều suy nghĩ ngày mai nhất định phải tính toán thật kỹ, làm sao để trùm bao tải đánh người. Tuy rằng chuyện này các nàng chưa từng trải qua, nhưng nghĩ đến thì thực sự kích động.
Ngày hôm sau, Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc ăn cơm xong liền cùng nhau lái xe đi lên trấn trên, mua đồ vật. Chuyện từ hôn này, làm càng sớm càng an tâm.
Cố Nhất Mẫn cùng ba đứa em gái, lột vỏ ngoài của ngô ra và buộc lại từng túm với nhau, sau đó treo lên giàn mà Cố Kiến Quốc đã làm, giàn này chuyên để phơi bắp.
Vừa làm, bốn chị em vừa thảo luận chi tiết trùm bao tải.
Thời điểm Trương Xuân Đào ăn cơm sáng, đôi mắt liền hướng sang sân bên này nhìn. Chuyện đêm qua người Đặng gia tới bà biết, sau khi vào nhà bà ấy cũng ở bên ngoài nghe lén một lát, xác định hai nhà ầm ĩ kịch liệt, liền vô cùng cao hứng trở về nhà.
Khẳng định Đặng gia muốn từ hôn, sau đó chỉ cần thúc đẩy Đặng Chí Minh cùng Song Bình định thân, đến lúc đó bà ta cùng Đặng gia là thân thích. Đặng gia có anh trai đi làm ở Cục công an trên huyện, bà ấy về sau không chừng cũng có thể dính chút ánh sáng.
Nghĩ như vậy, bà ấy ngủ cả đêm đặc biệt say, buổi sáng thức dậy mặt đều mang theo tươi cười.
Ăn cơm xong liền về nhà mẹ đẻ, thấy chị dâu Cát Phượng Liên và Trương Song Bình, vội kể chuyện ngày hôm qua Đặng gia đến nhà Cố Kiến Quốc từ hôn, sau đó lại nói: “Tôi cảm thấy chuyện này cần thiết rèn sắt khi còn nóng, hai người chạy nhanh qua nhà Đặng gia đề nghị chuyện đính hôn đi.”
“Hai người nhìn lại đi, tìm hết thôn này cũng không có nhà nào tốt được vậy.” Trương Xuân Đào cảm thấy Cát Phượng Kiên chính là đang làm ra vẻ, trước đó Trương Song Bình và Đặng Chí Minh là đối tượng, không chừng cái gì cũng đã làm rồi, hiện tại còn làm bộ làm tịch cái gì? Kéo dài chuyện này, nói không chừng việc hôn nhân tốt như vậy bị người khác đoạt.
Cát Phượng Liên vẫn là có chút do dự, bà ta muốn hỏi thăm nhà Đặng gia thật kỹ. Con gái của mình không thể tùy tùy tiện tiện gả đi ra ngoài.
Nhưng Trương Song Bình nóng nảy, “Mẹ, mẹ kiếm người đến nhà họ Đặng cầu hôn đi.”
Nếu như chờ đợi, nói không chừng Đặng Chí Minh lại coi trọng người khác. Nàng biết mình lớn lên bình thường, Đặng Chí Minh lại là người đẹp trai, hôn nhân tốt như vậy, không thể bị người khác đoạt đi.
Cát Phượng Liên nhìn con gái sốt ruột, nghĩ lại Đặng gia xác thật điều kiện tốt, liền đồng ý, “Giờ mẹ đi tìm bà mối, đến nhà họ Đặng cầu hôn.”
Bà ấy vừa nói lời này ra, cả Trương Song Bình và Trương Xuân Đào đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc đi một lúc lâu mới trở lại, đồ vật nên mua đều đã mua.
Vương Nguyệt Cúc lấy chìa khóa ra, mở cái rương đỏ đặt ở đầu giường ra. Từ bên trong lấy một bao nhỏ màu đen.
Ngồi trên giường, đem bao đó mở ra, bên trong là một lớp bố màu lam. Mở lớp bố màu lam, bên trong là lớp bố màu đỏ. Mở bố màu đỏ ra, bên trong lại là một lớp nilong. Tiếp tục mở ra lớp nilong, bên trong là một chồng tiền.