Cố Tư Tình thật sự muốn đi báo cảnh sát sao? Đương nhiên không phải, hiện tại cảnh sát không giống với đời sau, báo án là có thể đến ngay. Hơn nữa, dù cảnh sát tới, nói không chừng sẽ bị răn dạy trong chốc lát.
Đặng Chí Minh không phải dùng tự sát để hù dọa sao? Nhà nàng cũng có thể dùng báo án để hù dọa lại.
Nàng dám khẳng định, người nhà họ Đặng không muốn làm lớn chuyện này, nháo càng lớn thì mất mặt chính là người Đặng gia. Đặc biệt là Đặng Chí Minh, chỉ vì không muốn lui hôn liền chết sống muốn tự sát, nếu truyền ra ngoài, hắn làm sao còn ngẩng được đầu ở đơn vị làm việc.
Hừ, chị đây là người tốt nghiệp một trong những đại học hàng đầu, còn chơi không lại một nhãi con sao, cũng chỉ là củ khoai lang đỏ bị hư thôi?
Quả nhiên, nàng vừa chạy đến cửa, Triệu Phượng Lan giọng nói chua ngoa xông tới bắt lấy cánh tay nàng, “Nha đầu này, báo cảnh sát làm gì?”
“Hắn muốn tự sát không cần báo cảnh sát sao?” Cố Tư Tình mở to mắt, bộ dáng tỏ vẻ ngây thơ, Triệu Phượng Lan cảm thấy bà ta cùng một tiểu nha đầu nói chuyện là không sáng suốt, liền giữ một tay của nàng cùng Cố Kiến Quốc nói: “Chỉ là lui hôn, các người cũng muốn để người ở trong thôn đều biết đúng không.”
“Không phải” Cố Tư Tình giật tay ra làm tư thế muốn đi, “Chuyện này không nhỏ, đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người.”
Triệu Phượng Lan: "..." Trước kia sao không phát hiện con gái thứ tư của nhà họ Cố chán ghét như vậy chứ?
Con nhà mình mình hiểu, Cố Kiến Quốc biết con gái út là đang hù họa người của Đặng gia, ông ấy không thể phá đám, liền đứng lên nói: “Nhị Tuệ, con và Tiểu Tứ cùng đi Ủy ban thôn gọi điện thoại đi. Chuyện này là động dao chết người, không báo không được.”
Cố Nhị Tuệ vội vàng gật đầu, đi đến kéo Cố Tư Tình từ tay Triệu Phượng Lan. Hai chị em cố làm ra vẻ muốn chạy đi, Triệu Phượng Lan lập tức mỗi tay kéo một người, không cho hai nàng đi.
Nếu để hai nàng đi ra ngoài một vòng, chính là cảnh sát không có tới, nhưng thanh danh của con trai bà ta bị hủy hết.
Đặng Nhị Trụ tức giận nhấc chân đá Đặng Chí Minh, đạp một chân trên người hắn, “Mày sợ không cưới được vợ sao? Muốn chết muốn sống, mày không mất mặt nhưng lão tử mất mặt, bác cả của mày cũng mất mặt.”
Đặng Chí Minh cầm dao ngơ ngác ở dưới đất không biết nên làm gì bây giờ, chuyện này sao có thể thành cái dạng này chứ!!
Vốn dĩ, hắn chỉ muốn dùng phương thức này dọa người Cố gia, đặc biệt là dọa Cố Nhất Mẫn, để cho nàng về sau thành thành thật thật nghe lời mình, bằng không hắn sẽ dùng chiêu tự sát đối phó nàng.
Hắn đã tính toán thật tốt, nhưng không nghĩ đều bị Cố Tư Tình làm xáo trộn. Hiện tại hắn nên bỏ dao xuống hay vẫn là không bỏ?
Hắn đang do dự giãy dụa, Đặng Nhị Trụ lại đạp trên người hắn một đạp, “Mày còn thất thần ở đó làm gì? Thật là muốn chết sao?”
Đặng Chí Minh không có biện pháp, chỉ có thể vứt dao nhỏ. Người trong phòng đều thở dài nhẹ nhõm.
Cố Tư Tình cùng Cố Nhị Tuệ trở về, nàng nhớ tới kiếp trước. Kiếp trước mỗi lần chị cả đề cập đến ly hôn, Đặng Chí Minh đều cầm dao uy hiếp, sau đó chị cả liền thỏa hiệp.
Suy nghĩ lại thì chỉ vì lòng mềm yếu, nếu như vững tâm, cũng không thèm quản hắn chết hay sống. Một kẻ cặn bã như vậy chết thì mình được giải thoát rồi, vừa lúc nên chết đi!
Nếu như lần đầu tiên chị cả nàng không bị Đặng Chí Minh bắt chẹt, thì lần sau hắn cũng sẽ không động một chút là dọa tự sát.
Bất quá, kiếp trước chị cả dây dưa nhiều năm như vậy không ly hôn, cũng một phần có quan hệ với niên đại này. Ở niên đại này rất ít có trường hợp ly hôn, đừng nói là khởi tố ly hôn.
Khởi tố ly hôn ở thành phố lớn còn không có, chứ đừng nói tới nông thôn.
“Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ mang lễ hỏi qua trả cho các người, sẽ lấy lại thiếp canh.” Cố Kiến Quốc bày ra tư thế đuổi người.
Đã ầm ĩ đến mức độ này, người Đặng gia tự nhiên cũng không muốn ở đây nữa, người một nhà chuẩn bị đi ra ngoài. Triệu Phượng Lan trong lòng tức giận không kìm nén được, bà ta nhìn Cố Nhất Mẫn cười lạnh nói: “Để tao xem sau này mày có thể gả cho dạng người trong sạch gì? Đừng đến lúc đó gả cho người tàn ác thì đến nhà tao khóc lóc"
“Thím yên tâm đi,” Cố Nhất Mẫn nhàn nhạt nhìn bà ta nói: “Con bất kể là gả cho người nào, đều tốt hơn so với gả đến các người"
“Được, được, được, tao ngược lại muốn nhìn mày có thể gả cho ai.”
Triệu Phượng Lan lôi Đặng Chí Minh đi ra ngoài, Đặng Chí Minh còn quay đầu lại nhìn thật sâu vào Nhất Mẫn. Mắt thấy miếng thịt sắp đến miệng liền bay, hắn sao có thể cam tâm?
Người một nhà Đặng gia đi rồi, người Cố gia ngồi ở nhà chính trầm mặc trong chốc lát, Cố Kiến Quốc liền xua tay nói: “Nên làm gì thì làm đi.”
Cố Tư Tình, Cố Nhị Tuệ và Cố Tam Tĩnh đều quay về phòng, Vương Nguyệt Cúc ôm Cố Nhất Mẫn, “Lần từ hôn này là tốt cho con, hiện tại cuối cùng cũng đã nhìn ra, toàn bộ người Đặng gia đều không phải tốt. Nếu gả đi qua, cuộc sống không biết sẽ trôi qua như thế nào đây.”
Cố Nhất Mẫn tự nhiên biết đạo lý này, nàng nhìn Vương Nguyệt Cúc cười cười, “Con biết, việc này kêu là ngăn chặn tổn hại.”
Vương Nguyệt Cúc và Cố Kiến Quốc cũng không biết ngăn chặn tổn hại là ý gì, Cố Nhất Mẫn kể lại lời của Cố Tư Tình đã nói với nàng, hai người nghe xong đều nở nụ cười.
“Tiểu tứ càng ngày càng thông minh.” Vương Nguyệt Cúc cười nói.
Cố Kiến Quốc cũng nhếch miệng cười, biết đâu nhà bọn họ thật sẽ có một sinh viên.
“Chuyện này con đừng để trong lòng” Cố Kiến Quốc nói với Cố Nhất Mẫn: “Hiện tại là xã hội mới, ly hôn cũng có nhiều, chứ đừng nói tới từ hôn.”
Cố Nhất Mẫn gật đầu, “Con không có việc gì đâu,” Chỉ là gặp loại chuyện này, cũng chỉ sốt ruột một chút thôi.
Ba người lại nói chuyện một chút, sau đều quay về phòng nghỉ ngơi. Cố Nhất Mẫn vừa tiến vào phòng liền thấy một chậu nước nóng để ở trước giường, Cố Tam Tĩnh cầm khăn lau chân nhìn nàng cười, “Chị cả, đến đây, ngâm chân, để đem đen đủi đuổi đi.”
Cố Nhất Mẫn phụt cười, khẳng định là Tư Tình mưu ma chước quỷ nghĩ ra. Nàng đi tới bỏ giày cởi vớ ra, đem chân bỏ vào chậu nước nóng, tâm cũng ấm lên theo.
“Chị cả, trong lòng chị có thoải mái hơn không?” Cố Tư Tình đi tới bóp vai cho nàng. “Nếu là trong lòng còn không thoải mái, thì bảo Tam Tĩnh đọc lại bài kiểm điểm cho nghe.”
Cố Nhất Mẫn nhớ lại bài kiểm điểm buồn cười của Cố Tam Tĩnh, haha cười. Cố Tam Tĩnh thấy Cố Tư Tình lại cười nhạo bài kiểm điểm của nàng, lập tức liền nhào lên đè Tư Tình xuống giường chọt lét nàng.
“ Ha ha ha ha...”
Cố Tư Tình lại thống khổ, không nhịn được cười. Nàng không khỏe bằng Cố Tam Tĩnh, chỉ có thể cầu xin tha, “ Chị ba, chị ba xinh đẹp đáng yêu, em sai rồi, em thật sự sai rồi.”
Cố Tam Tĩnh vẫn đè ở trên người nàng, “Lần sau không được nói đến bài kiểm điểm.”
Cố Tư Tình vội vàng “Chân thành” nói: “Không nói, không bao giờ nói nữa.”
Cố Tam Tĩnh: “Nếu nói thì em chính là chó con.”
“Được, được, chính là chó con.”
Thấy nàng thái độ thành khẩn, Cố Tam Tĩnh thả lỏng sức lực. Cố Tư Tình thừa dịp nàng buông tay, xoay người đem đè Tam Tĩnh dưới thân chọt lét lại. Lần này đổi lại là Cố Tam Tĩnh cười ha ha.
Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ mặc kệ càng nàng ầm ĩ, Cố Nhị Tuệ ngồi bên người Cố Nhất Mẫn nhỏ giọng nói: “ Em cảm thấy chuyện từ hôn này, thím hai và Trương Song Bình không thoát được quan hệ.”
Cố Nhất Mẫn thu lai mặt cười, “Chị cũng đã nghĩ tới, bất quá nếu Trương Song Bình cảm thấy Đặng Chí Minh hoàn hảo thì liền gả vào đi.” Nàng hiện tại cũng rõ ràng, Đặng gia không có một người nào tốt.
“Nhìn dáng vẻ kia của Triệu Phượng Lan, ai gả đến nhà họ đều không thể trôi qua ngày lành được,” Cố Nhị Tuệ cười lạnh.
Nhưng mà vẫn là không nuốt trôi được cơn tức này. Đặng Chí Minh không tốt thì có thể từ hôn, còn Trương Xuân Đào và Trương Song Bình ở phía sau giở trò, chính là đang khi dễ nhà nàng.