Sau khi tận hưởng niềm vui sướng tột cùng ấy, cả tâm hồn lẫn thể xác của Tô Thiên Tầm đều kiệt quệ.

Xong việc muốn làm, cô mơ màng chìm vào giấc ngủ sâu.

Mãi đến 9 giờ tối, cô mới tỉnh giấc.

Tô Thiên Tầm từ từ mở mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt thon gầy của người đàn ông ấy.

Anh ngồi trên ghế, đưa tay chống cằm lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt trìu mến như nhìn món báu vật vô giá.

Đôi mắt đen láy không thèm chớp mắt.

Nghĩ đến lúc hai người làm với nhau, Tô Thiên Tầm bất giác  đỏ mặt.

“Sao anh lại nhìn em?”

Tâm trạng Khiêm Chuẩn hôm nay rất vui.

Đây là những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.

Từ nhỏ, anh đã bị mẹ ruột ghét bỏ, sau khi quay về nhà họ Khiêm, anh lại bị mẹ kế bày mưu tính kế.

Anh không có nổi một người bạn, đừng nói đến tìm người tri kỷ.

Nhận được tình yêu của người con gái mình yêu chính là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời anh.

Nhưng anh sợ rằng hạnh phúc này chỉ do anh tưởng tượng trong vô thức, lúc anh không để ý cô sẽ lặng lẽ rời bỏ anh.

“Anh sợ.”

“Anh sợ điều gì?” Tô Thiên Tầm không hiểu ý anh, cô đưa tay sờ nắn gương mặt anh: “Anh sợ em lừa dối anh sao?”

Khiêm Chuẩn khẽ gật đầu, anh nắm chặt cánh tay của cô, dùng sức kéo cô áp vào ngực mình.

“Tầm Tầm, bất luận xảy ra chuyện gì, em đừng rời bỏ anh.”

“Anh sợ tất cả những việc này chỉ là giả.”

“Anh sợ sau khi anh nhắm mắt, lúc mở mắt sẽ không thấy em nữa.”

“Tầm Tầm…”

Sức lực của người đàn ông ấy rất lớn, cô bị anh ôm đến nghẹt thở.

“Khiêm Chuẩn, anh nghĩ gì vậy? Em thở không được.”

Khiêm Chuẩn vội buông cô ra, nhưng giây tiếp theo anh lại nhanh chóng ôm cô vào lòng, nhưng lần này anh không dùng quá nhiều sức.

Tô Thiên Tầm cảm nhận sự quan trọng của cô đối với anh, trong lòng rất vui, cô vòng tay ôm anh, tham lam hít hà hơi thở thơm tho sạch sẽ trên cơ thể anh: “Anh yên tâm, chỉ cần anh không đuổi em đi, cả đời này em sẽ bám riết lấy anh.”

“Còn nữa, căn phòng đầy đá quý, anh không được để ai đụng vào, tất cả đều là của em.”

Khiêm Chuẩn bật cười: “Được, tất cả đều là của em, ngay từ đầu chúng đã thuộc về em.”

Hai người vẫn chưa ăn cơm, bụng Tô Thiên Tầm trống rỗng, cô rời khỏi lòng ngực anh, hỏi: “Anh có đói bụng không?”

“Đói.” Khiêm Chuẩn đáp: “Hay chúng ta ra ngoài kiếm gì ăn đi.”

“Được.” Tô Thiên Tầm bước xuống đất, nhanh chóng vào nhà tắm.

Một lát sau, cô trở ra với tinh thần vô cùng sảng khoái: “Đêm nay… anh sẽ không đưa em về nhà đúng không?”

Tất nhiên Khiêm Chuẩn sẽ không đưa cô về, anh hận không thể ở bên cô 24/24 giờ, một giây cũng không rời xa nhau: “Nếu em phải về, anh sẽ về cùng em.”

“Được không?”

Tô Thiên Tầm cười nói: “Để coi sao đã.”

“Nếu bây giờ anh về nhà em, không biết nhà em sẽ tính sổ với anh như thế nào?”

Cô vừa thu dọn áo quần, vừa gọi điện thoại cho người trong nhà, báo với người thân rằng đêm nay cô sẽ không về.

Khiêm Chuẩn rất vui, anh hận không thể ngay lập tức về nhà cầu hôn cô.

Thật ra, hai bên gia đình đã bàn với nhau rồi, cuối năm hai người sẽ kết hôn.

Nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện không mong muốn, anh không dám đề cập đến.

Bây giờ, anh có thể nhắc lại chuyện hôn sự thêm một lần nữa.

Anh không có kinh nghiệm trong chuyện này, cũng không biết mở lời thế nào.

Nhưng chuyện này nhất định không thể để cô chủ động.

Ra khỏi công ty, Tô Thiên Tầm nhớ đến một nhà hàng rất ngon, cô đề nghị: “Hay là chúng ta đến Tây Hoàn đi, ở đó mới mở một nhà hàng, đồ ăn rất ngon.”

“Được.” Khiêm Chuẩn gật đầu.

Khiêm Chuẩn lái xe, Tô Thiên Tầm ngồi bên ghế phụ.

Cô vừa chơi điện thoại, vừa lén nhận xét Khiêm Chuẩn.

Tên đàn ông thối kể ra cũng đẹp trai, thậm chí từng tế bào đều rất hợp với nét đẹp cô mong muốn.

Tại sao trước đây cô không thấy anh đẹp trai nhỉ?

Hay là người tình trong mắt hoá Tây Thi?

Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, Lạc Nghiêm Hạo gọi điện cho cho cô.

“Alo, anh Lạc?” Tâm tình Tô Thiên Tầm đang rất tốt, cô nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.

Lạc Nghiêm Hạo: “Hợp đồng đã xong rồi, khi nào cô có thời gian?”

“Nhanh vậy sao?” Tô Thiên Tầm thoáng ngạc nhiên.

Mấy hôm trước, lúc giận hờn với Khiêm Chuẩn, cô vẫn còn muốn ra ngoài đi công tác.

Hôm nay hai người đã làm hoà, cô hận không thể từng giây từng phút mãi bên cạnh Khiêm Chuẩn, cô đã quên mất chuyện này.

Lạc Nghiêm Hạo: “Còn nhanh nữa sao?”

“Vài ngày nữa là tết Nguyên Đán, mong muốn của đối phương là hoàn thành sớm việc quay phim.”

Hiện tại Tô Thiên Tầm không muốn đi công tác: “Đợi sang năm hẵng tính tiếp, sớm nhất là 15 tháng giêng.”

“Ngày 15 tháng giêng?” Lạc Nghiêm Hạp bất mãn nói: “Sao cô không để qua tháng giêng luôn đi?”

“Người bình thường mùng 7 đã đi làm rồi. Cô còn đòi đến ngày 15?”

“Cô đang nghĩ gì vậy?”

Khiêm Chuẩn đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, anh đưa tay: “Để anh.”

Tô Thiên Tầm tính trả lời anh ta, nhìn thấy Khiêm Chuẩn đưa tay, cô liền ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh.

Lạc Nghiêm Hạo vẫn không ngừng oán trách: “Cô vừa mới có một số tác phẩm tiêu biểu và một số thành tích nhỏ thôi. Giới giải trí phát triển rất nhanh, nếu cô không chịu cố gắng chăm chỉ, cô sẽ…”

“Anh Lạc.” Giọng nói của Khiêm Chuẩn chầm chậm vang lên.

Lạc Nghiêm Hạo giật mình.

Mất một lúc sau anh ta mới hoàn hồn: “Khiêm tổng?”

Khiêm Chuẩn: “Gần đây Tầm Tầm rất bận, anh cố gắng sắp xếp công việc giúp cô ấy.”

Lạc Nghiêm Hạo: “...”

Điện thoại của Tô Thiên Tầm tại sao lại nằm trong tay Khiêm Chuẩn?

Hai người đang ở bên nhau sao?

Còn gọi cô là Tầm Tầm, nghe buồn nôn chết đi được.

Toàn thân Lạc Nghiêm Hạo nổi lên từng đợt da gà, anh ta cười đáp: “Khiêm tổng, nếu ngài đã nói như vậy, tôi sẽ cố gắng sắp xếp công việc sau ngày 15.”

Nói xong, Lạc Nghiêm Hạo liền tắt máy.

Anh ta không ngờ hai người có thể ở bên nhau.

Hây da, nếu phải tiếp nhận nghệ sẽ không biết phấn đấu, anh ta chỉ có thể cạp đất mà ăn.

Cuối cùng hai người cùng đến nhà hàng ấy.

Khiêm Chuẩn mắc chứng tự kỷ từ nhỏ, anh không thích nói chuyện với người lạ, Tô Thiên Tầm rất hiểu điều này.

Lúc gọi món, cô vừa xem thực đơn, vừa đọc tên đồ ăn để tham khảo ý kiến của anh.

Anh bảo không thành vấn đề, cô bắt đầu chọn món.

Hôm nay là một bữa ăn phá lệ của Khiêm Chuẩn, Tô Thiên Tầm hỏi đến hơn mười món, anh vẫn đồng ý.

Tô Thiên Tầm ngạc nhiên nhìn anh: “Anh thật sự muốn ăn?”

Khiêm Chuẩn gật đầu: “Ừm, anh muốn ăn cùng em.”

Tô Thiên Tầm: “...”

Mới đầu, cô nghĩ mình không thể ăn nhiều như vậy, nhưng bây giờ cô gọi rất nhiều đồ ăn, để cô có thể ăn thỏa thích.

Hai người như bị mắc kẹt trong hũ mật ong, không biết khẩu vị của mình lớn đến mức nào, kết quả là họ đã gọi quá nhiều món.

Tô Thiên Tầm nhìn chiếc bàn ngập tràn thức ăn, tiếc nuối nói: “Lãng phí quá.”

Khiêm Chuẩn lại không nhận thấy điều đó: “Chỉ lần này thôi.”

Tô Thiên Tầm chớp chớp mặt: “Nhất định lát nữa sẽ có đồ ăn thừa.”

Khiêm Chuẩn không nói gì, nhưng trong mắt anh xuất hiện một ý cười.

Tô Thiên Tầm rất ít khi nhìn thấy anh cười, cô cảm thấy nụ cười của anh rất đặc biệt: “Khiêm Chuẩn, em nghĩ lúc anh tươi cười, trông anh sẽ rất đẹp.”

“Thật không?” Khiêm Chuẩn chưa bao giờ nghĩ nụ cười của mình rất đẹp.

Khi còn nhỏ, mẹ ruột đã không thích anh, việc đạt được thành tích tốt trong thi cử, các đứa trẻ khác sẽ nhận được lời khen.

Còn anh chỉ nhận được những lời chế nhạo.

Bà ấy bảo rằng anh có thành tích tốt thì có ích lợi gì, sớm muộn gì cũng bị bố anh bỏ rơi mà thôi.

Anh đã sống trong một gia đình không bình thường, nên việc cười cũng bị coi là một tội ác.

Mỗi lúc anh vui vẻ, mẹ ruột lại mắng chửi anh, bà ấy bảo rằng một đứa trẻ đến bố ruột cũng không cần, lấy tư cách

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play