Tuy hai người đã không gặp nhau trong thời gian dài, tích tụ rất nhiều năng lượng, nhưng lần này hai người vẫn không thể làm.
Bởi vì trên đường vào phòng, Tô Thiên Tầm đã bật khóc.
Cô khóc rất to, khóc một cách ấm ức, khóc rất thương tâm, không thể nào ngừng lại được.
Khiêm Chuẩn đành mặc lại quần áo, tay chân luống cuống đứng nhìn cô.
“Tầm Tầm, em đừng khóc.”
“Nếu em không thích anh, anh sẽ không bao giờ chạm vào em nữa.”
Khiêm Chuẩn vừa dứt lời, Tô Thiên Tầm càng khóc to hơn.
Cô nghẹn ngào trong tiếng nức nở, lên tiếng chỉ trích Khiêm Chuẩn: “Anh quá đáng lắm.”
“Em ghét anh, em không bao giờ muốn nói chuyện với anh nữa.”
“Trên đời này tại sao lại có một người đàn ông quá đáng như anh chứ!”
Khiêm Chuẩn lấy giấy lau nước mắt cho cô, dịu dàng vỗ về cô: “Anh xin lỗi, anh sẽ thay đổi.”
Dường như Tô Thiên Tầm không nghe rõ anh đã nói gì, cô khóc lóc kể lể: “Lần nghỉ phép đi Sơn Trang, người ta đã cất công chuẩn bị thổ lộ với anh, còn anh đã đi đâu?”
“Anh chẳng nói chẳng rằng, bỏ mặc em chạy đi đâu mất.”
“Lúc nghe tin anh bị tai nạn xe, anh có biết em lo lắng cho anh nhiều như thế nào không?”
“Vậy mà lúc em vội vàng đến bệnh viện thăm anh, anh lại không cho em vào.”
“Anh thì hay rồi.”
“Thời gian lâu như vậy, anh không tới tìm em. Em điện thoại cũng không nghe máy, nhắn tin anh cũng không trả lời, lại còn thân mật với Hoắc Dĩnh Tân.”
“Anh nói thật đi, có phải anh lấy hết số đá quý từng tặng em đưa cho người phụ nữ khác rồi đúng không?”
“Ồ…”
“Khiêm Chuẩn, nếu anh không muốn nói chuyện với em, tại sao anh lại vì em làm ra nhiều chuyện như vậy?”
“Hay là anh không thật sự thích em, anh làm những việc đó chỉ để thoả mãn điều gì đó trong lòng anh thôi đúng không?”
Tô Thiên Tầm càng nói, trong lòng Khiêm Chuẩn lại rất vui, dường như có một cảm giác gì lạ đang trồi lên trong anh.
Những lời nói này, khắc sâu trong lòng anh.
Thật ra, trước đây tình cảm của anh dành cho cô, hơn phân nữa là “Diệp Công thích rồng.”
*Chú thích: Đây là câu thành ngữ của Trung Quốc. Câu thành ngữ này chỉ những người bề ngoài tỏ vẻ là thích một thứ gì đó nhưng thực sự là không thích. Thậm chí là còn cảm thấy sợ.
Tô Thiên Tầm vẫn không ngừng chỉ trích anh.
Khiêm Chuẩn ăn nói không tốt, trong tình huống này, anh không thể giải thích cho chính mình.
Có thể nói, Tô Thiên Tầm đã trút hết mọi ấm ức mà cô phải chịu đựng trong nửa năm qua, cô mắng anh chẳng khác nào một tên tra nam phạm tội ác tày trời.
Vừa khóc vừa mắng, trong lòng cô dễ chịu hơn rất nhiều, vừa mặc lại áo quần, cô lại tiếp tục kể lể: “Thôi được rồi, dù sao anh cũng không thích em, để em trả lại sự yên bình cho anh.”
Khiêm Chuẩn không thể giải thích rõ ràng, anh chỉ kịp vươn tay, ôm lấy cô từ phía sau.
“Tầm Tầm, em đừng đi.”
Thật ra Tô Thiên Tầm cũng
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.