Khi còn nhỏ đã từng bị nhầm lẫn, nên Tô
Thiên Tầm vẫn thấy khá nghi ngờ, không biết người cứu cô có phải là Khiêm Chuẩn
hay không.
Nhưng Khiêm Chuẩn cũng chỉ hơn cô hai
tuổi, khi cô mười một tuổi, anh chỉ mới mười ba tuổi.
Hơn nữa, cho dù dáng người anh không
thấp nhưng vẫn rất gầy, dáng vẻ lúc nhìn qua giống như bị bỏ đói rất nhiều năm
vậy, có tình trạng bị suy dinh dưỡng.
Tô Thiên Tầm thật sự không dám tin,
chàng trai với dáng vẻ gầy còm, ốm yếu và bất lực ấy lại có thể cứu cô thoát
khỏi bức tường lửa dày đặc mù mịt khói.
Mà lý do quan trọng nhất khiến cô không
dám tin, chính là cô đã từng cải trang thành người khác, đến nhà họ Khiêm hỏi
rõ ngọn ngành.
Lưu Thục Diễm nói với cô, Khiêm Chuẩn
đã đến nhà ông ngoại chơi từ sớm. Buổi sáng cái ngày nhà cô bị ngọn lửa thiêu
rụi, ông ngoại anh đã cho xe tới nhà đón anh đi.
Mà tới tối thì vụ hoả hoạn mới xảy ra ở
nhà cô.
Thế nên, Khiêm Chuẩn vốn không có thời
gian để tới cứu cô.
Còn về phần lý do tại sao Tô Thiên Tầm
không hỏi Khiêm Chuẩn. Thậm chí trong suốt nhiều năm ròng, cô cũng chưa bao giờ
nhắc đến chuyện này với Khiêm Chuẩn thì lại rất đơn giản.
Vì cô đã bất lực nằm đó, nhìn thím vì
mải lo cứu cậu em họ mà bỏ rơi mình.
Đối với cô mà nói, những chuyện đã từng
xảy ra lần đó sẽ trở thành vết thương lòng vĩnh viễn, dù cho có bù đắp cả đời
cũng không tài nào xóa nổi.
Cô thậm chí còn không muốn nhớ lại.
Cô mất bố mẹ từ lâu, nên chú, thím cùng
ông bà chính là những người thân quan trọng nhất trong đời cô.
Nếu cô còn nhớ mãi cái cảnh thím bỏ rơi
mình thì cô sẽ không thể sống nổi ở nhà họ Tô nữa.
Rồi cô sẽ lại trở thành một đứa trẻ mồ
côi, không người thân, không nơi nương tựa.
Tô Thiên Tầm không muốn sống một cuộc
đời cô đơn lạc lõng. Cô sẵn sàng giả vờ như không biết, không hiểu, tha thứ và
làm hoà để được sống chung với chú thím cùng với gia đình của họ.
Nhưng vì muốn báo ân, cô vẫn lựa chọn
cách ngụy trang để tới hỏi Khiêm Hưu, Khiêm Hưu cũng đã thừa nhận chuyện đó.
Điều đó đã giúp cô thấy an tâm hơn phần nào.
Kể từ ngày đó, cô liền tôn thờ Khiêm
Hưu như vị cứu tinh của đời mình.
Ơn cứu mạng lớn lao như trời biển,
không có cách nào đền đáp nên cô chỉ đành đặt ra một lời hứa, đó là lấy thân
báo đáp.
Sau này, vì trong lòng cô đã sớm ra
quyết định là sẽ gả cho Khiêm Hưu, nên cô không dám mở lòng mình, cũng chưa
từng tơ tưởng đến Khiêm Chuẩn, người vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Cho dù Khiêm Chuẩn luôn đối xử tốt với
cô, hết lòng hết dạ vì cô. Dù cho những chuyện anh từng làm cho cô nhiều tới
mức có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.
Khi còn nhỏ, cô rất hay gặp phiền phức,
sau giờ học bị người ta chặn đường trong con hẻm nhỏ vốn là chuyện thường xuyên
xảy ra. Nhưng Khiêm Chuẩn lại không nghĩ vậy. Anh sẽ siết chặt nắm đấm, lao vào
đánh nhau với bọn họ vì cô, dù cho trên người tràn đầy thương tích vẫn sẽ cõng
cô về nhà, rời xa bóng tối bi thương.
...
Lúc này đây, mỗi lần Tô Thiên Tầm nghĩ
tới những chuyện tồi tệ mà mình đã gây ra cho anh khi hai người bọn họ còn nhỏ,
cô lại thấy cực kỳ hối hận.
Nếu cô sớm biết người cứu cô là Khiêm
Chuẩn, hai người bọn họ sẽ không có hiểu lầm, cũng sẽ không giày xéo trái tim
yếu đuối của đối phương lâu tới vậy, thực sự đã tiêu tốn rất nhiều năm rồi
"Khiêm Chuẩn..."
Tối đó, Tô Thiên Tầm tựa người lên quầy
bar trong nhà bếp, dõi mắt nhìn theo Khiêm Chuẩn, thấy anh bận rộn chuẩn bị nấu
bữa tối.
Cô giơ tay lên, từng đầu ngón tay lướt
trên hàng mi dài ẩm ướt vì nước mắt, cô cố nhắm mắt lại để nước mắt không trào
ra, yên lặng nhìn anh.
Cô sợ nếu mình còn chớp mắt nhiều hơn,
hình bóng anh sẽ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Cô đã mắc nợ anh quá nhiều, thực sự
không biết làm sao để bù đắp cho anh.
Nhưng nếu cô không làm gì cả, thì cô sẽ
luôn phải sống trong cảm giác hối hận, bất lực tới suốt đời.
Sau khi Khiêm Chuẩn bỏ miếng sườn vào
nồi, anh quay sang thái một củ hành tây.
Anh thấy cô gái nhỏ cứ nhìn chằm chằm
về phía mình mà chẳng nói gì, cổ họng anh như nghẹn lại, không tự nhiên hỏi:
"Sao em lại nhìn anh như vậy?"
Tô Thiên Tầm giơ chân tới đá nhẹ vào
cánh tay anh.
Khiêm Chuẩn đang mặc một chiếc áo sơ mi
trắng, bình thường rất hiếm khi thấy anh mặc đồ trắng.
Hầu hết quần áo trong tủ đồ của anh đều
có màu tối như đen, xám hoặc xanh lam, khiến tính cách vốn đã u ám thâm trầm
của anh lại càng trở nên tối tăm hơn, khiến người ta càng thấy sợ hãi hơn khi
tiếp xúc với anh.
Nhưng hôm nay anh lại mặc một chiếc áo
sơ mi trắng với phần tay áo được xắn cao lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cân
đối nhẵn nhụi.
Anh vốn có làn da trắng thiên về tông
lạnh mà người thường khó có được, hôm nay còn mặc màu trắng khiến cho người ta
cảm thấy anh là một người sáng sủa với tính cách dịu dàng chu đáo.
Tô Thiên Tầm nghiêng người quay sang
chỗ khác, cô lén lau đi vết nước trên khóe mi, cong môi cười nói: "Anh mặc
áo sơ mi trắng trông rất đẹp."
“Thật sao?” Hiếm khi mới thấy Khiêm
Chuẩn vui vẻ tới vậy, anh hơi cong môi hỏi.
Tô Thiên Tầm nghiêm túc gật đầu:
"Thật đó."
"Tỏa sáng giống như mặt trời vậy,
đem tới cảm giác rất ấm áp, dễ chịu."
Khiêm Chuẩn cắt xong hành tây thì bỏ
chúng vào cái bát nhỏ ở gần đó. Anh rửa tay rồi đi tới trước mặt Tô Thiên Tầm,
hai tay chống vào quầy bar như một lồng giam nhỏ vô hình, nhìn thẳng vào mắt cô
gái nhỏ ngồi trước mặt, bình thản nói: "Vậy thì từ giờ trở đi, ngày nào
anh cũng sẽ mặc đồ trắng."
Tô Thiên Tầm hơi nghiêng đầu, tiến tới
hôn lên mặt anh, đáy lòng như bị sự ngọt ngào của tình yêu nhấn chìm: "Em
thấy nếu như người nào đó ngày nào cũng mặc mấy màu như trắng, hồng, be cùng
xanh nhạt thì sẽ rất đẹp đấy. Hay là ngày mai em đưa anh đi mua thêm mấy bộ đồ
với các tông màu khác nhau nhé? Thử nhiều một chút xem có hợp không."
"Được." Khiêm Chuẩn vòng tay
qua eo cô gái ấy, cúi đầu xuống dịu dàng hôn cô.
Tô Thiên Tầm chợt nhận ra, hình như
Khiêm Chuẩn của hiện tại đã trở thành một cái máy phát hormone biết tự động di
chuyển.
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.