Hôm nay, Chu Thạc nhận được sự quan tâm rất nhiệt tình của các nhân viên trong văn phòng, sau khi quay về từ phòng tổng giám đốc, mọi người đều vây quanh cậu ta.

“Khiêm tổng là người như thế nào?”

“Anh ấy có làm khó dễ gì cậu không?”

“Anh ấy không làm gì cậu chứ?”

Chu Thạc đứng ngây ngốc.

Vừa rồi cậu ta còn bị bắt dựa vào vai Khiêm tổng, rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Giây phút bị mọi người hỏi dồn dập, cậu ta đỏ mặt, ngại ngùng nói: “Tôi không nói, các người muốn biết thì tự đi hỏi Khiêm tổng.”

Nói xong, cậu ta xua tay, quay về bàn làm việc.

Mọi người nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu.

“Các người có thấy gì không? Sau khi tham quan một vòng trong phòng tổng giám đốc, Chu Thạc liền bốc mùi gay.”

“Ha ha ha, tôi cũng thấy điều đó.”

Tối qua, Tô Thiên Tầm đã đứng trước nhà họ Khiêm trong thời tiết lạnh cóng, lúc cô bò lên giường, đồng hồ điểm 3 giờ. Điều đó đồng nghĩa với việc cô không thể dậy nổi vào sáng nay.

Cô ngủ say đến tận giữa trưa mới tỉnh dậy.

Cô rửa mặt, ăn cơm, sau đó nhận hai cuộc điện thoại, chơi một ván game, loay hoay một lúc đã đến 3 giờ chiều.

Tối hôm qua ai đó đã tuyên bố rất hùng hồn, hôm nay sẽ đến công ty để gặp Khiêm Chuẩn.

Cho đến khi Tô Thiên Ninh hỏi cô: “Chị, hôm qua chị đã đi đâu đến tận nửa đêm mới về vậy?”

“Em còn tưởng chị đi công việc, không ngờ nữa khuya chị lại quay về. Bây giờ chị đã là đại minh tinh rồi, đi đâu cũng nên cẩn thận một chút, đừng để bị chụp hình.”

Tô Thiên Tầm: “...”

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã quên mất điều gì đó rất quan trọng.

Sau hơn 2 giờ đêm, cô không chờ Khiêm Chuẩn nữa, tiếp theo chuyện gì đã xảy ra?

Bỗng nhiên, Tô Thiên Tầm nhớ rằng cô đã gửi cho Khiêm Chuẩn một tin nhắn, cô nói hôm nay sẽ đến công ty tìm anh.

Chỉ là Khiêm Chuẩn vẫn không muốn gặp cô, nếu cô đến công ty cũng không thể gặp anh.

Tô Thiên Tầm không muốn đi nữa.

Công ty của Khiêm Chuẩn có rất nhiều người, nếu cô vẫn bị chặn ngoài cửa, sau này làm sao cô còn có thể hoạt động trong giới giải trí được.

Hai người đã quen biết nhau lâu như vậy, vẫn phải có một kết thúc rõ ràng.

Cho dù cô đã gửi tin nhắn hay điện thoại, mà anh vẫn không trả lời, cũng không bắt máy thì vẫn nên gặp trực tiếp để nói chuyện với nhau.

Tô Thiên Tầm hạ quyết tâm, cô về phòng, trang điểm đơn giản rồi bắt đầu xuất phát.

Khiêm Chuẩn đã đợi một ngày nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của cô.

Nếu nói đêm hôm qua thời tiết quá lạnh, cô bỏ về mà không đợi anh, cũng là điều dễ hiểu.

Vậy còn hôm nay?

Hình như cô đã rất tức giận khi gửi tin nhắn đó cho anh.

Có lẽ người con gái ấy luôn miệng nói nhớ anh, chỉ là muốn ở cùng anh cho bớt cô đơn mà thôi.

Khiêm Chuẩn càng nghĩ càng thấy thất vọng, anh cảm thấy bản thân đã chịu dày vò một cách vô ích.

Anh liếc nhìn những cây hoa tươi trong phòng, đột nhiên cảm thấy nó vô cùng chướng mắt.

Anh nhấn nút gọi vào bộ phận nội bộ, ra lệnh  cho họ nhanh chóng lên văn phòng giám đốc  dọn dẹp đống phiền phức này ra ngoài.

Ngoài ra, cuộc hội nghị vào sáng nay sẽ được lùi lại một chút, mười phút sau sẽ bắt đầu.(Abilene x T Y T)

Khiêm Chuẩn rất ít khi triển trai các cuộc họp hội nghị gặp mặt, hầu hết các cuộc họp đều được trao đổi qua internet.

Anh không thích nói chuyện, qua cách họp này anh vẫn có thể nghe được báo cáo trực tiếp từ cấp d�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play