Hai giờ sáng, Tô Thiên Tầm lén lút trở
về như một tên trộm.
Sau khi về phòng cô lập tức đi tắm nước
nóng, lúc lên giường đi ngủ đã là ba giờ sáng.
Tuy rằng vừa nãy cô muốn bỏ quách đi
cái tên chó chết đó.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì vẫn là không
đành lòng.
Cô nằm bò trên giường, nghiến răng
nghiến lợi gửi tin nhắn cho anh.
[Ngày mai em sẽ đến công ty tìm anh,
nếu như anh mà còn tránh né nữa thì cả đời này em sẽ chẳng chú ý đến anh nữa
đâu.]
Vì để thể hiện sự phẫn nộ cô còn cố ý
nhắn thêm một câu: [Thật sự sẽ mặc kệ anh đó.]
[Không thì em sẽ gả cho một người đàn
ông nào đó, lúc đấy anh sẽ không được gặp em nữa đâu.]
Gửi xong tin nhắn đó, Tô Thiên Tầm ném
điện thoại qua một bên rồi nhắm mắt lại.
Hai người dây dưa nhau cả một năm trời,
nếu như không giải quyết vấn đề một cách triệt để thì cô sợ bản thân mình sẽ
nhẫn tâm vứt bỏ đi tình cảm của mình mất.
Sau khi biết cô đã rời đi Khiêm Chuẩn
buồn một lúc lâu.
Lý Dương lo lắng anh suy nghĩ linh tinh
thì bèn an ủi: “Trời lạnh như vậy mà cô Tô đợi anh những năm tiếng đồng hồ,
đúng thật là không hề dễ dàng mà.”
“Thân thể của con gái thường yếu ớt cho
nên rất dễ bị nhiễm lạnh.”
Bất luận là anh có nói thế nào nhưng
Khiêm Chuẩn vẫn không thay đổi sắc mặt, Lý Dương suy nghĩ một lát rồi tiếp tục
nói: “ Bạn gái tôi còn chẳng thể chờ nổi nửa tiếng nữ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.