Thức dậy với cái đầu đau như búa bổ là kết quả của cơn say say rượu, toàn thân cô nơi nào cũng nhức mỏi.

Buổi sáng, sau khi tỉnh giấc, Tô Thiên Tầm nhíu mày, dùng tay xoa xoa đầu, cô ngồi trên giường.

Nhìn xung quanh rất lạ, không phải phòng cô.

Nhưng lại rất quen mắt, hình như cô đã từng ở trong căn phòng này.

Lúc này cô mới phát hiện ra, mình đang ở trong phòng Khiêm Chuẩn.

Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại không nhớ gì cả?

Cô cúi đầu, kiểm tra quần áo của mình, không phải là bộ đồ tối qua cô đã mặc.

Nhưng cơ thể không có dấu vết bị đụng chạm.

“Khiêm Chuẩn.”

“Khiêm Chuẩn.”

Tô Thiên Tầm vừa gọi hai tiếng, cô thấy người đàn ông đang bưng một cái chén nhỏ, tiến về phía cô.

Người đàn ông ấy đứng trước mặt cô, chìa cái chén cho cô.

Tô Thiên Tầm vẫn còn giận Khiêm Chuẩn, cô quay ngoắt không thèm nhìn anh, không thèm quan tâm đến anh.

Khiêm Chuẩn mấp máy cánh môi mỏng, thấp giọng nói: “Uống cái này đi, em sẽ thấy thoải mái hơn.”

Tô Thiên Tầm chậm rãi quay đầu nhìn anh, cô nhướng mày, cười lạnh: “Thoải mái sao?”

“Không phải thuốc độc chứ?”

Nghe những lời cô nói, cánh tay đang bưng chén thuốc của Khiêm Chuẩn khẽ run lên một nhịp: “Sao có thể là thuốc độc được.”

Tô Thiên Tầm khinh thường, cô khịt mũi: “Vậy thì đó là cái gì?”

“Hơn nửa năm qua, ai đó không thể để ý đến em, để em chờ đợi mòn mỏi.”

“Cuối cùng chẳng đợi được gì. Đáng tiếc, ai đó đã có tình mới rồi. Em không biết tự rút lui, cứ một mực đâm đầu vào, không phải tìm chết thì là gì?”

Khiêm Chuẩn biết cô đang lên tiếng trách mắng mình, anh siết chặt cái chén.

“Đây là canh giải rượu.”

Điều Tô Thiên Tầm ghét nhất chính là Khiêm Chuẩn hiểu rõ cô đang muốn nói gì, anh lại cố ý né tránh, không dám trực tiếp đối mặt với cô.

Nghĩ vậy, cô càng thêm tức giận: “Khiêm Chuẩn, em không cần anh thương hại em.”

“Nếu anh không muốn ở bên em, tại sao lại đưa em về đây?”

“Tô Thiên Tầm em không tệ đến mức không có nơi để về.”

Cô vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài: “Hơn nữa năm qua, em sống hèn mọn đủ rồi, anh còn muốn em phải làm gì đây?”

“Còn nữa, từ nay về sau, anh tháo bỏ lớp mặt nạ giả vờ ngượng ngùng, tỏ vẻ thương hại của anh đi. Em ghê tởm điều đó.”

Tô Thiên Tầm không thèm tắm rửa, chỉ rửa mặt qua loa, cô nhanh chóng mặc lại áo quần sau đó rời khỏi nhà họ Khiêm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play