Trời ngày càng tối dần.

Ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ làm cho cả thành phố trở nên vô cùng rực rỡ.

Tô Thiên Tầm ngồi trong phòng riêng, nhìn màn hình điện thoại di động trống rỗng, thất vọng thở dài.

Tuy rằng cô đã liên tục gửi tin nhắn cho Khiêm Chuẩn hơn một tháng.

Nhưng so với những chuyện Khiêm Chuẩn đã làm vì cô, vẫn là không bằng một góc.

Tính cách Tô Thiên Tầm không thích chịu thua.

Càng khó chinh phục, cô càng có quyết tâm.

Thề muốn đem đóa hoa Khiêm Chuẩn cao quý kia hái xuống.

Hôm nay Khiêm Chuẩn chắc chắn sẽ không tới, Tô Thiên Tầm nhìn đồ ăn đầy bàn, chỉ ăn hai miếng liền đi thanh toán.

Từ khách sạn đi ra, gió lạnh thấu xương thổi đến, làm nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống, khiến cô theo quán tính mà quấn chặt quần áo.

Vệ sĩ giống như một bức tượng, đứng bên cạnh chiếc xe, chờ cô lên xe.

Tô Thiên Tầm không vui nhìn lướt qua bọn họ, chuẩn bị khom lưng lên xe.

Cũng không biết Khiêm Chuẩn phái hai vệ sĩ như vậy cho cô có ích lợi gì, biết rõ cô đến khách sạn cũng không báo cáo với Khiêm Chuẩn một tiếng.

Thực sự không chuyên nghiệp chút nào.

Tô Thiên Tầm trong lòng đang bất mãn, bỗng nhiên chú ý tới hai bóng người cách đó không xa.

Người đàn ông với dáng người thon dài và cao, mặc một chiếc áo khoác cashmere màu đen với một cặp kính gọng vàng trên khuôn mặt.

Chính là người đàn ông hơn nửa năm cô chưa gặp mặt.

Khóe miệng Tô Thiên Tầm cong lên, lộ ra một nụ cười rất vui vẻ.

Nhưng nụ cười này chỉ cong ra một nửa, liền dừng lại trên mặt.

Không lâu sau đó từ từ biến mất.

Người phụ nữ bên cạnh Khiêm Chuẩn lại là Hoắc Dĩnh Tân người mà cô ghét nhất.

Cô không thể nào ngờ tới, hai người không tương xứng như vậy sẽ đi với nhau.

Mà Khiêm Chuẩn đêm nay không thể đến ăn cơm cùng cô, lại bởi vì Hoắc Dĩnh Tân?

Trong nháy mắt, tất cả niềm đam mê của Tô Thiên Tầm đều bị đánh tan.

Vừa rồi còn cảm thấy vô luận như thế nào cũng phải hái đóa hoa cao quý này xuống.

Giờ phút này cảm giác những lời mình vừa nói để cổ vũ cho bản thân đều giống như một trò đùa.

Tô Thiên Tầm nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, khom lưng lên xe.

Ngay cả chính cô cũng vô thức nói, giọng nói thế nhưng có vài phần nghẹn ngào: "Nhanh lên."

Xe chạy ra ngoài, Tô Thiên Tầm nhìn xuyên qua cửa kính, chú ý tới Khiêm Chuẩn vẫn luôn nhìn về hướng của cô, nhưng không có ý muốn đuổi theo.

Và điện thoại di động của cô cũng không đổ chuông.

Cho nên Khiêm Chuẩn cũng không có ý muốn đuổi theo, hoặc là giải thích.

Khách sạn cách nhà họ Tô không xa, xe rất nhanh dừng lại trước cửa nhà họ Tô.

Trước khi Tô Thiên Tầm xuống xe, đem tức giận đổ lên người hai vệ sĩ: "Hai người bị sa thải, về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Hai vệ sĩ: "Nhưng mà, Tô tổng..."

Tô Thiên Tầm lạnh lùng nói: "Nếu dám đi theo tôi, tôi liền báo cảnh sát hai người các cậu quấy rầy tôi."

Dứt lời cô xuống xe, không nhìn hai người họ nữa.

Khiêm Chuẩn đêm nay quả thật gặp Hoắc Dĩnh Tân.

Mọi chuyện rất đơn giản.

Ngày đó anh lái xe xuống từ khu nghỉ mát trên núi, đụng phải heo rừng nên xảy ra tai nạn, Hoắc Dĩnh Tân là người đầu tiên nhìn thấy và tìm xe cứu thương.

Mặc dù anh không bị thương nặng.

Nhưng Hoắc Dĩnh Tân coi như là cứu anh, ân tình này không thể không báo.

Yêu cầu của Hoắc Dĩnh Tân rất đơn giản, chỉ muốn làm tình nhân của anh.

Anh cũng biết Hoắc Dĩnh Tân chạy tới chỗ anh, nếu không cũng không thể trùng hợp như vậy, lúc anh bị tai nạn thì cô ta chạy tới kịp thời như vậy.

Nửa năm nay, Hoắc Dĩnh Tân đều tìm mọi cách tiếp cận anh.

Th

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play