Bầu trời đêm ngoài cửa kính bắt đầu tối
dần, những ánh đèn nhiều màu lần lượt di chuyển về phía sau chiếc xe.
Khiêm Chuẩn đang ngồi trên xe, ánh mắt
anh lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Trong đầu anh không ngừng hiện lên
những hình ảnh về người con gái ấy, cô nói nhớ anh.
Dòng tin nhắn kia rất chân thật.
Nhưng anh vẫn không dám tin vào mắt
mình.
Giây phút cô chủ động hôn anh, hỏi rằng
anh có muốn cô không.
Nhưng cuối cùng thì cô chỉ muốn duy trì
mối quan hệ bạn giường với anh.
Cô chỉ thích thân thể của anh.
Người con gái ấy chủ động làm vằn thắn
cho anh, chỉ vì thấy anh đáng thương, thương hại anh không có ai chăm sóc.
Người con gái ấy nhận lời ông ngoại gả
cho anh, cũng vì ngại từ chối tấm lòng của ông ngoại anh.
…
Anh hết lần này đến lần khác ôm không
biết bao nhiêu mộng đẹp, nhưng càng mơ mộng, càng thất vọng nhiều thêm.
Anh chỉ biết nép mình vào một góc.
Nếu thêm lần này nữa, anh không biết
bản thân mình còn chịu đựng nổi không.
Hơn nữa…
Từ nhỏ, cô đã thích Khiêm Hưu.
Bốn năm về trước, nếu không phải anh
đứng giữa làm mọi chuyện trở nên rắc rối, có lẽ hai người sớm đã thành đôi.
Có thể nói rằng chính anh là người đánh
mất hạnh phúc của cô.
Bây giờ Khiêm Hưu đã ly hôn, cho dù mọi
chuyện như thế nào, anh cũng nên suy nghĩ rộng lượng một chút, chúc phúc cho
hai người.
Khiêm Chuẩn nắm chặt điện thoại, cho
đến khi tầm mắt mờ đi, ngón tay run run xoá dòng tin nhắn ấy.
Sáng hôm sau, Tô Thiên Tầm thức dậy vội
vàng xem điện thoại.
Cô muốn biết Khiêm Chuẩn có hồi đáp
dòng tin nhắn của cô hay không.
Màn hình điện thoại trong rỗng, không
một tin nhắn nào được gửi đến.
Ngay cả tin nhắn một tin nhắn rác hay
một cuộc hẹn cũng không có.
Tô Thiên Tầm thất vọng, bỏ điện thoại
xuống, rửa mặt một cách máy móc.
Trong lòng cô dấy lên một suy nghĩ dã
tâm.
Sớm muộn gì cô cũng sẽ chinh phục được
người đàn ông thối này, sau đó bắt anh phải quỳ gối dưới chân cô.
Cô, Nữu Cổ Lộc Thị, Thiên Tầm, nhất
định sẽ làm được.
Vì bận việc riêng nên Chương Hoa Lai đã
xin nghỉ mười ngày, dẫn đến tiến độ quay phim bị đình trệ rất nhiều, bây giờ
anh ấy phải tăng ca để đuổi kịp tiến độ ban đầu.
Hy vọng có thể đóng máy trước cuối năm.
Ban đầu, Tô Thiên Tầm cũng không quá
nóng ruột, nhưng bây giờ cô muốn nhanh chóng trở về thành phố Ly, vì vậy cô còn
vội vàng hơn tất cả mọi người.
Chương Hoa Lai thấy hôm nay cô như được
tiêm thêm máu gà, cười hỏi: “Thiên Tầm, em sao thế? Mấy hôm trước còn than ốm
yếu, rên mệt kể khổ, sao hôm nay lại hăng hái vậy?”
Tô Thiên Tầm nắm chặt bàn tay, cô đáp:
“Chúng ta phải làm việc chăm chỉ mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng chúng ta
được sống. Vì vậy chúng ta không nên bỏ lỡ khoảng thời gian tốt đẹp này.”
Chương Hoa Lai: “...”
“Có phải em uống canh gà hơi nhiều rồi
không?”
“Hay điều gì đã kích thích em?”
Tất nhiên Tô Thiên Tầm không thể nói ra
sự thật, sau khi tự cổ vũ chính mình, cô quay sang cổ vũ mọi người: “Các chị em
ơi, hôm nay chúng ta đều phải cố gắng. Tôi sẽ mời mọi người một bữa sủi cảo.”
“Là thật hay giả vậy?” Mọi người điều
cảm thấy hình như Tô Thiên Tầm điên rồi, tại sao lại vô duyên vô cớ mời bọn họ,
lại còn là món sủi cảo.
Tô Thiên Tầm không thể nói ra kế ho ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.