Người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng,
sau mắt kính là đôi mắt tràn đầy sự hung ác, rất đáng sợ.
Tô Thiên Tầm chưa từng thấy Khiêm Chuẩn
như vậy bao giờ, cô rất sợ khi tiếp xúc ánh mắt với anh
Vô thức tránh né.
Hành động như vậy trong mắt Khiêm
Chuẩn, chính là sự chột dạ.
Anh từ nhỏ đã biết Tô Thiên Tầm thích
Khiêm Hưu, bây giờ Khiêm Hưu đã nói là thích Tô Thiên Tầm.
Hai người tình đầu ý hợp, nếu không
phải bốn năm trước anh tự nhiên chen ngang, hai người bọn họ đã sớm ở bên nhau
rồi.
Giờ phút này trông thấy Khiêm Hưu bảo
vệ Tô Thiên Tầm như vậy, mà Tô Thiên Tầm lại chột dạ tránh né ánh mắt của anh.
Trong chớp mắt, anh thấy chính mình
muốn sụp đổ.
“Được.” Anh đè nén sự bi thương trong
lòng, thu hồi ánh mắt nhìn Tô Thiên Tầm, rồi nhìn về phía Khiêm Hưu.
“Anh thích thích cô ấy, vừa hay từ nhỏ
cô ấy đã thích anh.”
“Bốn năm trước cô ấy muốn thổ lộ với
anh, là em không muốn thấy các người hạnh phúc, vào hôm cô ấy muốn thổ lộ thì
ngủ với cô ấy.”
“Nếu không hiện giờ hai người đã ở bên
nhau rồi.”
“Thổ lộ?” Khiêm Hưu là lần đầu tiên
biết được Tô Thiên Tầm đã từng muốn thổ lộ với anh ta.
Lại không nghĩ đến, bị Khiêm Chuẩn phá
hủy.
Giờ phút này anh ta thẹn quá hoá giận,
nắm chặt nắm đấm hướng về phía mặt Khiêm Chuẩn đánh: “Khiêm Chuẩn, cậu là tên
súc sinh.”
“Anh là anh ruột của cậu đó, là anh
ruột.”
Khiêm Chuẩn không tránh cũng không né,
bị đánh suýt nữa ngã sấp xuống, đứng thẳng lên sau đó chỉ chà xát khóe miệng
một chút.
Cười lạnh nói: “Đúng vậy, em là súc
sinh.”
“Bây giờ đã bị mấy người biết rồi đấy.”
Anh mắt anh nhìn lên mặt Tô Thiên Tầm, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn,
dùng sức chớp mắt, mới nói ra miệng: “Vậy tôi chỉ có thể chúc mấy người hạnh
phúc.”
Anh lui về sau một bước, giọng nói nỉ
nói lặp lại lần nữa: “Tôi chúc mấy người hạnh phúc.”
Nói xong, anh sải bước chạy ra khỏi
phòng, không dám quay đầu nhìn thêm một chút.
Tô Thiên Tầm bắt đầu cảm thấy chột dạ,
muốn tiến lên giải thích.
Nhưng sự việc vô duyên vô cớ thì phát
triển đến mức cô không cách nào khống chế
được.
Sau đó lại nghe được Khiêm Chuẩn nhắc
tới chuyện cô muốn thổ lộ với Khiêm Hưu, lại bị em trai anh ngủ cùng, vô cùng
nhục nhã cô thẹn quá hóa giận, không nói nên lời.
Trông thấy Khiêm Chuẩn đau lòng tuyệt
vọng rời khỏi, cô vô thức muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng chân lại như bị đóng
đinh, không tài nào nhấc lên được.
“Khiêm Chuẩn…”
Cô hô một tiếng gọi Khiêm Chuẩn, người
đàn ông ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, cô tức giận mắng to.
“Khiêm Chuẩn, anh là đồ khốn khiếp.”
“Anh đi rồi thì đừng có quay về.”
“Em không thèm để ý đến anh nữa.”
Trước đây kế hoạch vẫn còn rất ổn, hôm
nay đi cáp treo trước, buổi tối lại tạo cho anh niềm vui bất ngờ, chuẩn bị bữa
ăn dưới ánh nến, bầu không khí tràn đầy sự ái muội.
Nhưng bây giờ…
Mấy chuyện linh tinh còn chưa tính, lại
còn thêm một Khiêm Hưu.
Tô Thiên Tầm vừa nãy tức điên lên, bây
giờ mới phản ứng lại.
Khiêm Hưu ngăn trước mặt cô, như thể
bảo vệ cô, nhưng cẩn thận một nghĩ thì cảm thấy không được bình thường.
Đây không phải là đổ dầu vào lửa à, cố
ý khiến Khiêm Chuẩn hiểu lầm đúng khô ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.