Tô Thiên Tầm và Thẩm Uyển sau khi lên
lầu thì trông thấy Tô Cảnh Ngôn với Khiêm Chuẩn hai người đang đứng ở hành lang
nói chuyện phiếm.
Tô Cảnh Ngôn mặc một bộ trang phục giản
dị, tay trái đút túi, tay phải kẹp điếu thuốc, nhưng không có châm lửa.
Mà Khiêm Chuẩn mặc đồ rất đồng bộ mặc
áo sơ mi đen, quần tây sẫm màu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hai tay đút túi,
đứng đối diện thang máy.
Thấy cô từ trong thang máy ra tới, sắc
mặt mới có chút thay đổi.
Tô Thiên Tầm và Khiêm Chuẩn nhìn nhau
một chút rồi nhìn về phía Tô Cảnh Ngôn.
Cười không có ý tốt nói: “Tam Ngôn, bí
mật nhỏ của cậu, đã bị chúng tôi khám phá ra rồi, cho nên tối nay…”
“Tối nay Nha Nha là của tôi, hai người
các anh nếu không muốn ở chung một phòng, thì tự nghĩ biện pháp đi.”
Tô Thiên Tầm nói xong câu đó sau đó thì
lôi Thẩm Uyển đi.
Chỉ để lại hai người Tô Cảnh Ngôn và
Khiêm Chuẩn bất đắc dĩ đứng tại chỗ.
Tô Cảnh Ngôn bất mãn nhìn về phía Khiêm Chuẩn: “Sao người nhà cậu
mà cậu không chịu quản?”
Khiêm Chuẩn sắc mặt lạnh nhạt, hỏi
ngược lại: “Thế sao cậu không quản người nhà cậu?”
Tô Cảnh Ngôn: “...”
Anh dỗ dành còn chẳng được, làm sao có
thể quản cơ chứ.
Anh ấy nhún vai: “Thôi vậy, phòng cho
cậu ở, tôi tìm mấy người anh em uống rượu."
Suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là cùng
đi?”
Khiêm Chuẩn và Tô Cảnh Ngôn sơ trung cao trung đều học
cùng nhau, anh lớn hơn Tô Cảnh Ngôn hai khóa, bình thường không qua lại với
nhau.
Đương nhiên không thể đi uống rượu cùng
nhau.
Huống hồ, từ trước đến nay anh không
giỏi giao tiếp, rất khó hòa hợp với mọi người.
Cho nên anh chẳng cần suy nghĩ mà đã từ
chối luôn: “Không được.”
Nguyên nhân Tô Thiên Tầm kéo Thẩm Uyển
lại, dĩ nhiên không phải vì Tô Cảnh Ngôn nói dối.
Cô muốn Thẩm Uyển giúp cô tư vấn một
chút, ngày mai thổ lộ như thế nào.
Cũng muốn cho Khiêm Chuẩn một niềm vui
bất ngờ.
Cho nên tối nay không đi cùng nhau là
tốt nhất.
Sống thì có thể tùy ý sao cũng được,
nhưng nhất định phải có cảm giác nghi thức.
Còn về phần chia rẻ đôi tình nhân…
Sau khi vào phòng Tô Thiên Tầm đóng cửa
lại, cười nói: “Cậu có tin hay không, một lát nữa, Tam Ngôn sẽ thuê thêm một
phòng, rồi gọi cậu lên đó.”
Thẩm Uyển hơi thẹn thùng nói: “Bây giờ
chắc là hết phòng rồi?”
Tô Thiên Tầm bĩu môi: “Sao có thể hết
chứ, cậu chứ chờ xem, lát nữa sẽ gọi cậu lên thôi.”
Hai cô đi tắm, thay áo ngủ rồi ngồi
trên giường nghiên cứu việc chung thân đại sự.
Tô Thiên Tầm đem kế hoạch còn chưa thành
hình của mình nói cho Thẩm Uyển nghe: “Bao nhiêu năm qua, Khiêm Chuẩn luôn là
người theo đuổi tớ.”
“Từ năm ngoái, người nhà để tớ suy
nghĩ, tớ còn nghĩ tìm cách nào để tránh né anh ấy.”
“Nhưng không ngờ rằng, còn chưa tới một
năm, tớ lại tìm cách thổ lộ với anh ấy.”
Thẩm Uyển rất hiểu tâm tình của cô:
“Không nên nghĩ nhiều như vậy, yêu thì cứ dũng cảm lên đi.”
“Hạnh phúc trong tầm tay, mới có thể
sống hạnh phúc đến cuối đời, nếu không mỗi ngày trôi qua đều là sự dằn vặt.”
Tô Thiên Tầm cảm thán nói: “Đúng vậy,
tớ vừa nghĩ tới rời đi ba năm, nghĩ đến anh ấy một mình yên lặng chờ tớ, lại
không dám ôm hy vọng, chỉ cảm thấy rất đau lòng thay anh ấy.”
“Thật sự, tớ nên nhận ra sớm hơn là anh
ấy thích tớ, vậy tớ cũng không nói với anh ấy là tớ thích người khác, rồi còn
nghĩ cách thổ lộ tình cảm nữa.”
“Cũng sẽ không xảy ra mấy chuyện sau
đó.”
“Tớ thấy ba năm nay, đã bỏ lỡ rất nhiều
chuyện, sau này không muốn bỏ lỡ nữa.”
Thẩm Uyển cười nói: “Vậy tớ chúc mừng
cậu nhé, dũng cảm tiến thêm một bước, trong tương lai nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Cảm ơn cậu.” Tô Thiên Tầm nói lời chúc
phúc từ tận đáy lòng mình: “Tớ cũng chúc cậu và anh Tam Ngôn, sớm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.