Tô Thiên Tầm nói xong ba chữ này, như
bị thiên lôi bổ xuống nên hoàn hồn, cô xoay người chạy xuống núi.
Bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là dáng
vẻ bị thương Khiêm Chuẩn, lẻ loi trơ trọi một mình nằm trong phòng phẫu thuật,
không ai chăm sóc.
Cô nhất định phải nhanh chóng chạy đến
bên anh.
Khiêm Hưu giữ bình tĩnh hơn Tô Thiên
Tầm, anh ta đi lên Sơn Trang tìm người phụ trách, nói bên Sơn Trang đưa bọn họ
xuống núi, rồi lấy xe của mình lái về.
Xe buýt của Sơn Trang chạy rất nhanh,
nhanh chóng đuổi kịp Tô Thiên Tầm đang vội vàng chạy trên đường.
Tô Thiên Tầm vừa ngã một cái, bàn tay
và đầu gối đều trầy xước hết, cô không để ý đến vết thương, chỉ lo thục mạng
chạy xuống núi.
“Mau lên xe đi…”
Xe buýt dừng lại, Khiêm Hưu duỗi ra một
tay giữ chặt Tô Thiên Tầm.
Tô Thiên Tầm chỉ lo chạy thục mạng,
nhất thời không có quay lại.
Khiêm Hưu không còn cách nào chỉ có thể
nhảy xuống xe, cưỡng chế đẩy cô lên xe.
Hai tiếng sau, Tô Thiên Tầm và Khiêm
Hưu chạy tới bệnh viện.
Khiêm Chuẩn đã ra khỏi phòng giải phẫu,
đang nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh.
Tô Thiên Tầm chẳng quan tâm đến hình
tượng thất tha thất thểu chạy đến cửa, đẩy cửa muốn tiến vào, lại bị hai vệ sĩ
của Khiêm Chuẩn ngăn lại.
Tô Thiên Tầm: “...”
Cho rằng vệ sĩ không nhận ra cô, hốt
hoảng giải t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.