Tô Thiên Tầm biết Khiêm Chuẩn nghĩ gì.
Phần lớn là đang nghi ngờ cô nhìn trúng
Đường An Hòa, không đúng có khi trong lòng còn nghĩ, cô vừa thích Khiêm Hưu vừa
nhìn trúng Đường An Hòa hay là không thích Khiêm Hưu nữa nên mới nhìn trúng
Đường An Hòa.
Giờ phút này quả thật Khiêm Chuẩn đang
nghĩ như vậy, rốt cuộc người Tô Thiên Tầm thích thầm là Đường An Hòa hay là
Khiêm Hưu.
Từ thái độ của cô với Đường An Hòa vào
buổi sáng, nếu không phải là cô che giấu quá sâu, thì có lẽ là không thích.
Anh vốn rất vui, ai ngờ lại xuất hiện
một cái Đường An Hòa.
Trên weibo nhiều người tranh nhau đòi
sinh khỉ con cho Đường An Hòa như vậy, nói Tô Thiên Tầm thích anh ta cũng không
phải là không thể.
Dù sao anh cũng nghe Lý Dương than vài
lần.
Vị hôn thê của Lý Dương là fan vợ của
Đường An Hòa, làm trò trước mặt Lý Dương nói không phải Đường An Hòa thì không
gả, vì chuyện này mà suýt nữa hai người đã từ hôn.
Liệu có một ngày, giống như khi anh còn
nhỏ, nghe Tô Thiên Tầm tâm sự, nói không phải Đường An Hòa thì cô không gả...
Khiêm Chuẩn nghĩ đến khả năng này, anh
cảm thấy ngực mình như bị một tảng đá lớn đè lên, đè đến mức anh không thở nổi.
Nhưng sau khi nghĩ lại, kể từ ba năm
trước xảy ra chuyện kia, sao Tô Thiên Tầm có thể tâm sự với anh, chia sẻ bí mật
nhỏ được.
Anh căn bản không thể nghe Tô Thiên Tầm
nói thích Đường An Hòa.
Nghĩ đến đây, càng buồn hơn làm sao bây
giờ!
Tô Thiên Tầm mặc áo gió xong, đội mũ đeo
kính râm, mặc dù vẫn là một minh tinh nhỏ tầm thường, nhưng cũng không muốn nổi
tiếng khi chưa có tác phẩm nào, cho nên cô bọc mình kín mít.
Để ý đến vẻ mặt của Khiêm Chuẩn, không
cần nghĩ cũng biết anh đang nghĩ cái gì.
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ giải
thích vài câu, Đường An Hòa là người ngoài, mà bọn họ lớn lên cùng nhau, đức
hạnh gì cũng đều quen rồi, đương nhiên không cần phải nghiêm túc như vậy.
Nhưng bây giờ, cô không muốn nói, để
anh tự vắt óc suy nghĩ đi.
Rất nhanh Tô Thiên Tầm đã về đến khách
sạn, Khiêm Chuẩn đưa cô đến cửa phòng, rất tự giác dừng lại, nhìn cô vào phòng.
Tô Thiên Tầm chú ý đến vẻ mặt thận
trọng của anh, bĩu môi: “Muốn vào thì vào đi, đứng ở cửa làm gì.”
“Ồ.” Sắc mặt Khiêm Chuẩn dịu đi một
chút, chần chừ một chút rồi bước nhanh vào, sợ giây tiếp theo Tô Thiên Tầm lại
đột nhiên chặn anh lại.
Một ngày không tắm, Tô Thiên Tầm cảm
thấy ngứa ngáy khắp người, cô chỉ muốn nằm trong bồn tắm nóng ấm tắm một cái.
Khiêm Chuẩn bước vào nhìn quanh phòng
trước khi ngồi xuống sô pha.
Tô Thiên Tầm cũng lười phản ứng lại
anh, thấy anh câu nệ ngồi trên ghế sô pha như học sinh tiểu học, cô mím môi
cười: “Khiêm Chuẩn, công ty anh không có việc gì sao?"
“Luôn nhàn rỗi như vậy?”
Đương nhiên là công ty có việc, Khiêm
Chuẩn cũng hiểu ý trong lời nói của Tô Thiên Tầm, nhưng anh không định rời đi.
“Có người xử lý.”
Tô Thiên Tầm cảm thấy Khiêm Chuẩn rất
may mắn, anh không cần làm gì cũng có thể thành công trở thành người thừa kế
của nhà họ Khiêm, còn có xí nghiệp của nhà ông ngoại, sớm muộn gì cũng là của
anh.
Đâu có đáng thương như cô, một cô gái
nhỏ yếu ớt mảnh mai đáng lẽ được sống trong nhung lụa, nhưng lại phải tự mình
kiếm ăn.
Đương nhiên thân thế của Khiêm Chuẩn
cũng rất đáng thương, nhưng dù đáng thương đến đâu thì chẳng phải anh còn có
một người bố sao, không giống như cô, lớn lên không cha không mẹ, một chút cảm
giác lệ thuộc cũng không có.
“Vậy anh cứ thoải mái đi, tôi đi tắm.”
Ngừng một chút, cô cố ý nhắc nhở: “Đừng
có suy nghĩ lung tung, nếu không thì anh đi đi.”
“Ừm.” Khiêm Chuẩn nhíu mày nhìn cô, con
ngươi sâu thẳm, ánh mắt thâm thúy, thuần khiết đến mức không có một chút tạp
chất nào, giống như chỉ có chỗ cho một người nhỏ bé là cô.
Trước đây Tô Thiên Tầm không nhận thấy
điều gì trong ánh mắt này của anh, nhưng bây giờ ánh mắt này lại làm cô cảm
thấy có chút phạm quy.
Ba năm không gặp mà người này lại phóng
điện.
Cô không chịu nổi người hơi run lên, ôm
áo tắm dài chạy vào trong phòng tắm.
Một tối không tắm, đột nhiên được ngâm
mình trong bồn tắm, được nước ấm với nhiệt độ thích hợp bao lấy da thịt, cả
người đều cảm thấy sảng khoái.
Thật muốn nằm trong đây cả đời không ra
ngoài.
Tô Thiên Tầm ngâm mình trong đó khoảng
bốn mươi phút mới ra, rồi gội đầu, bôi mỹ phẩm dưỡng da, cọ tới cọ lui trong
phòng tắm đến lúc ra là chuyện một tiếng rưỡi sau.
Cô tưởng Khiêm Chuẩn đi rồi.
Dù sao cũng làm gì có ai nhàm chán như
vậy, ngồi một mình trong phòng lâu như vậy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).