Khi Tô Thiên Tầm tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa mỏng chiếu vào, bao phủ lên phòng ngủ, xua đi sự lạnh lẽo vào cả xương cốt hôm qua, làm cả người đều ấm áp.

Tô Thiên Tầm nắm lấy chăn, cẩn thận nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Hình như là phòng bệnh, cô cẩn thận nhớ lại chuyện phát sinh trước khi ngủ.

Hình như là đang quay cảnh dưới mưa, cô đau bụng, Hoắc Dĩnh Tân lại cứ gây chuyện, sau đó...

Tô Thiên Tầm nắm lấy tóc, sau đó xảy ra chuyện gì?
À, đúng rồi, hình như là cô ngất xỉu, trước khi ngất còn thấy Khiêm Chuẩn.

Khiêm Chuẩn đâu?

Anh ném cô ở đây một mình?               

“Em tỉnh rồi sao?” Một giọng nói dịu dàng hoàn mỹ đột nhiên vang lên, Tô thiên Tầm nhìn về phía phát ra tiếng, đầu tiên là mơ hồ vài giây, sau đó mới hoàn toàn bừng tỉnh.

Vậy mà lại là Khiêm Hưu đã lâu không gặp.

Người đàn ông ôn hoà lễ độ, mặc một cái áo sơ mi màu be, quần dài màu xám.

Ngoại hình của anh ấy rất giống Khiêm Chuẩn, đều cao chân dài, vai rộng eo thon.

Nhưng anh ấy không đeo kính, cũng béo hơn Khiêm Chuẩn một chút, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, tạo cho người ta cảm giác rất thân thiết, giống như anh trai nhà bên vậy.

Không lạnh lùng như Khiêm Chuẩn, ánh mắt lạnh lẽo, thường trưng ra bộ dạng khí thế như đi ra từ hiện trường giết người.

Khiến những người xung quanh sợ anh, còn đồn anh là biến thái, nói anh ngược đãi mèo giết chó, có thù tất báo, không từ thủ đoạn.

...

Ánh mắt Tô Thiên Tầm rơi trên người Khiêm Hữu suýt quên thu lại, đầu có ngày càng mơ hồ.(Abilene x T Y T)

Cô đang mơ sao?

“Sao vậy.” Khiêm Hưu đặt cháo lên tủ đầu giường, nâng giường lên, đặt bàn ăn xuống.

Rồi lấy cháo đặt trước mặt Tô Thiên Tầm, nhìn cô gái nhìn đến không chớp mắt nói: “Anh có gì không đúng sao?”

“Em nhìn anh như vậy là anh có vấn đề gì sao?”

Tô Thiên Tầm đột nhiên tỉnh táo lại, lắc đầu, nhìn về phía cửa, lơ đãng hỏi: “Khiêm Chuẩn đâu?”

Khiêm Hữu không trả lời câu hỏi của cô, mà đẩy bát về phía trước: “Không biết em thích ăn gì, trước tiên ăn lót dạ đi.”

“Vâng.” Quả thật Tô Thiên Tầm rất đói, cả ngày hôm qua cô chưa ăn gì, cô cầm lấy thìa múc một thìa cháo cho vào miệng.

Trong cháo có hạt dĩ ý, cô ghét nhất là hạt dĩ ý, nên không khỏi nhíu mày.

“Sao vậy?” Khiêm Hưu nhìn mặt đoán ý: “Không hợp khẩu vị sao?”

“Không phải.” Tô Thiên Tầm hạ khóe miệng, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Anh Khiêm Hưu, sao anh lại đến đây?”

“Khiêm Chuẩn đâu?”

Đây là lần thứ hai Tô Thiên Tầm hỏi Khiêm Chuẩn sau khi anh ấy vào cửa, Khiêm Hưu cong môi đùa: “Sao vậy, thấy anh rất thất vọng sao?”

“Không phải.” Tô Thiên Tầm phủ nhận, cô nhớ rõ trước khi hôn mê đã thấy Khiêm Chuẩn, sao lại biến thành Khiêm Hưu.

Chẳng lẽ ý thức của cô có vấn đề?

“Chính là rất kỳ lạ, không phải anh Khiêm Hưu vẫn luôn bận sao, sao lại có thời gian đến đây, có chút ngạc nhiên.”

Khiêm Hưu giải thích: “Đến đây để giải phẫu, nghe nói em đóng phim ở đây, nên mới đến xem.”

“Ồ.” Tô Thiên Tầm miễn cưỡng ăn hai miếng cháo, cô thật sự không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Dù sao Khiêm Hưu cũng là người đã kết hôn, mà cô lại là nữ tinh tinh giới giải trí, vốn dĩ rất dễ dính scandal, nên không muốn bị truyền ra bất kỳ tin tức tình ái nào.

Đúng lúc này thấy Khiêm Chuẩn đi từ cửa vào, cô đặt bát cháo xuống và bắt đầu oán trách: “Khiêm Chuẩn anh đi đâu vậy, sao lại để tôi ở đây, rồi tự chạy ra ngoài.”

“À mà, sao hôm qua anh lại trở về đúng lúc tôi ngất xỉu vậy, anh vẫn luôn ở đây, không trở lại thành phố Ly sao?”

“Vậy công ty của anh không bận sao, không cần phải quản à.”

“Hơn nữa anh không về, sao lại không gặp tôi, mấy ngày nay anh làm gì vậy?”

Tô Thiên Tầm như pháo liên thanh, căn bản không cho Khiêm Chuẩn cơ hội nói chuyện, cô oán trách xong rồi, còn không quên nói thêm một câu: “Tôi hỏi anh, sao anh không trả lời tôi.”

Khiêm Chuẩn: “...”

Anh cũng không xen vào được, hơn nữa Tô Thiên Tầm hỏi một lúc nhiều chuyện như vậy, anh căn bản không biết trả lời thế nào.

Cuối cùng chỉ nhìn thoáng qua Khiêm Hưu ngồi cạnh giường, nhàn nhạt gọi một tiếng: “Anh.”

Đối với biểu hiện không trả lời câu hỏi của Khiêm Chuẩn, Tô Thiên Tầm càng bất mãn: “Ây, tôi đang nói chuyện với anh đấy, sao anh lại phớt lờ tôi.”

“Đúng rồi, chắc là anh Khiêm Hưu rất bận.” Cô nhìn về phía Khiêm Hưu: “Em không sao, không chậm trễ thời gian của anh.”

Mặc dù trước mắt là người đàn ông mình thích từ nhỏ, nhưng nhiều năm như vậy hai người cũng không liên lạc, muốn nói chuyện một cách tự nhiên, đối với Tô Thiên Tầm mà nói, là rất khó.

Hơn nữa, Khiêm Hưu đã kết hôn.

Cô không có bất kỳ ý tưởng không an phận nào với đàn ông đã kết hôn.

Huống hồ, sau khi phát sinh quan hệ với Khiêm Chuẩn, cô đã loại bỏ sạch sẽ suy nghĩ này rồi, không hề nghĩ đến việc tiếp tục mối quan hệ này.

Thật ra Tô Thiên Tầm cũng rất kỳ lạ.

Xảy ra quan hệ với Khiêm Chuẩn, cô hận Khiêm Chuẩn là thật, nhưng đối với Khiêm Hưu, từ trước đến nay cô lại chưa từng có cảm giác đau muốn chết, tê tâm phế liệt.

Giống như khi còn nhỏ thích búp bê vải, nhưng không được mưa, lúc ấy rất nhớ mong, nhưng vài ngày sau, cũng quên chuyện này.

Hầu hết cô hận Khiêm Chuẩn là bởi vì anh không tôn trọng mình.

Sau khi cô say rượu, rõ ràng lúc đó có thể dễ dàng từ chối làm chuyện này với cô.

Nghe thấy Tô Thiên Tầm đuổi người, Khiêm Hưu hơi giật mình, nhưng rất nhanh lại cong môi cười, cười rất dịu dàng: “Vậy được, anh không làm phiền em nữa, hôm nào lại đến thăm em sau.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play