Trưa hôm sau.
Lật Chi và Sử Nam Nam ngồi cùng bàn ăn cơm trưa với Phan Dật
như thường lệ.
Đôi mắt Sử Nam Nam bỗng nhiên sáng ngời khi nghe đồng nghiệp
bàn bên cạnh lanh mồm lanh miệng nói gần đến giữa tháng, cô ấy hào hứng nói với
Lật Chi và Phan Dật: "Ắt hẳn giữa tháng sẽ có tổ chức team building!"
Lật Chi ngơ ngác, bởi vì cô mới nhậm chức vào tháng trước
nên cũng không biết rõ khi nào công ty sẽ tổ chức team building.
Phan Dật đã được tuyển vào đây từ năm ngoái, cũng từng tham
gia một lần.
Anh ta cẩn thận suy nghĩ, hình như năm ngoái anh ta đi tổ
chức team building là vào giữa tháng chín.
Sử Nam Nam nhìn thấy Lật Chi hơi ngây ngốc, mỉm cười giải
thích: "Năm đó công ty vừa thành lập không lâu thì tớ đã gia nhập rồi nên
tổ chức team building năm kia hay năm ngoái tớ đều tham gia cả, đều ở giữa mấy
ngày thứ bảy chủ nhật giữa tháng, tổ chức team building hai ngày một đêm."
Lật Chi hơi tò mò, hỏi: “Đi đâu thế?”
Sử Nam Nam nhớ lại một chút, nói: “Năm đầu tiên chúng tớ đi
chơi ruộng cạn băng hồ, năm ngoái…”
Sử Nam Nam dừng nói, cố gắng nhớ lại, Phan Dật nhân cơ hội
nói tiếp: “Năm trước là leo núi cắm trại.”
“A, đúng đúng đúng.” Sử Nam Nam bị nhắc nhở rồi nhớ tới:
“Tuy rằng ban ngày leo núi rất mệt nhưng mà buổi tối cả nhóm tụ lại một chỗ
chơi trò chơi và xem sao trời bao la, sáng sớm lại có thể nhìn mặt trời mọc
cũng thú vị lắm.”
“Không biết nội dung của team building năm nay sẽ là gì.”
Sử Nam Nam vừa mới nói xong, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay
mảnh khảnh của Lật Chi và nhìn về phía Lật Chi đầy mong đợi.
Lật Chi bị bộ dáng của cô ấy làm cho hơi bối rối, giọng điệu
nhẹ nhàng hỏi: "Nam Nam, cậu nhìn tớ như vậy làm gì…”
Sử Nam Nam cười cực kỳ vui vẻ, hảo hứng nói với Lật Chi:
"Những năm trước đều do thư ký chọn hoạt động và địa điểm tổ chức team
building, Tiểu Lật Chi, nhiệm vụ năm nay chắc chắn sẽ giao trên người cậu!”
Lật Chi không ngờ sẽ như vậy, hơi kinh ngạc.
“Thư ký chọn sao?”
Sử Nam Nam cười khúc khích: “Đúng rồi đúng rồi!”
Sau đó cô ấy mặc kệ tất cả, bắt đầu truyền cho Lật Chi những
nơi cô ấy muốn đi chơi: “Lặn xuống nước, bơi lội, suối nước nóng, đi nhảy
bungee, tớ có thể làm mỗi cái đó!”
Phan Dật bất đắc dĩ mỉm cười, nói với Sử Nam Nam: “Nam Nam,
cô đừng nhiễu loạn suy nghĩ của Lật Chi rồi ảnh hưởng đến cô ấy.”
Sử Nam Nam nghiêm túc mà nói giỡn: “Tôi nói mục đích ra cũng
là muốn ảnh hưởng đến cậu ấy nha!"
Phan Dật bật cười lắc đầu, không nói gì thêm.
Lật Chi chớp mắt, vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ tổ chức team
building cần thư ký chọn ra.
Cô có từng làm loại việc này đâu, nó liên quan đến việc mỗi
nhân viên trong công ty có hài lòng với nơi tổ chức team building hay không…
Bỗng nhiên Lật Chi rất áp lực.
Cơm trưa xong, Lật Chi mới trở lại chỗ làm việc và ngồi
xuống, Cố Cảnh Sâm đi ngang qua gõ nhẹ ngón tay gõ trên mặt bàn, tiếng nói trầm
thấp: “Tới văn phòng.”
Lật Chi liếc nhìn Sử Nam Nam một cái, Sử Nam Nam mỉm cười
vui vẻ, đôi mắt chờ mong mà lén cổ vũ cho cô.
Lật Chi hơi lo lắng liếm môi dưới rồi đứng dậy đi theo phía
sau Cố Cảnh Sâm vào văn phòng anh.
Ngay khi Lật Chi đã đóng cửa lại, Cố Cảnh Sâm đã trực tiếp
mở miệng hỏi: “Thứ bảy này là ngày tổ chức team building của công ty, cô có ý
tưởng gì không?"
Thật đúng là chuyện này…
Lật Chi ấp úng “A” một tiếng, ngay lúc Cố Cảnh Sâm xoay
người dựa vào bàn làm việc rồi nhìn về phía cô thì trong não chỉ còn sót lại
mấy cái trò chơi mà Sử Nam Nam nói, Lật Chi quay đi quay lại vội vàng lo sợ mở
miệng: “Ừm… Lặn xuống nước?”
Cố Cảnh Sâm không nói gì, Lật Chi thử nói tiếp: “Bơi lội
hoặc ngâm suối nước nóng?”
Người đàn ông cười như không cười nhìn chằm chằm cô, Lật Chi
cho rằng anh chưa hài lòng nên căng da đầu nói tiếp: “… Nhảy bungee?”
“Chọn hai cái.” Anh nói ít mà ý nhiều.
Lật Chi cực kỳ nghiêm túc nghĩ kĩ, cảm thấy tốt hơn hết vẫn
là không nên chơi mấy trò chơi kích thích như vậy, cuối cùng cô đưa ra lựa chọn
tốt nhất, chừa lại bơi lội và ngâm suối nước nóng.
Cố Cảnh Sâm không phủ quyết và nói với cô: “Nhanh chóng soạn
thảo lưu trình của tổ chức team building rồi mang cho tôi."
Lật Chi vừa mừng vừa lo, không ngờ anh dễ dàng chấp nhận đề
nghị của cô như vậy, sững sờ một lát mới vội vàng đồng ý, sau đó nhẹ nhàng bước
chân rời khỏi văn phòng anh.
Sự chấp nhận của Cố Cảnh Sâm khiến Lật Chi cực kỳ có động
lực.
Thậm chí lúc nghỉ trưa cô cũng không ngủ mà bắt đầu vạch ra
lưu trình của tổ chức team building.
Dành suốt thời gian nghỉ trưa, Lật Chi đã lên kế hoạch sơ bộ
cho toàn bộ tổ chức team building rất có hiệu quả.
Cô tỉ mỉ trau chuốt mọi lưu trình, thậm chí liệt kê ra mấy
địa điểm không tệ và còn dự tính ra ngân sách tổ chức team building.
Cuối cùng lại cẩn thận kiểm tra những gì mình viết một lần
nữa, đảm bảo không có sai lầm, Lật Chi mới gửi văn kiện đến hộp thư của Cố Cảnh
Sâm.
Đã hơn 3 giờ chiều.
Lật Chi vừa đưa cà phê đen đã pha vào văn phòng Cố Cảnh Sâm
và được anh chắc chắn về tổ chức team building mà cô định ra, nói: "Cứ làm
vậy đi."
Người đàn ông dừng một chút, lại bổ sung: “Xoá địa điểm và
ngân sách kia đi, sửa sang lại rồi gửi cho các bộ phận khác, nói với họ rằng
địa điểm sẽ được giữ bí mật trước."
Lật Chi lập tức đồng ý, khi cô vui mừng bước ra từ văn phòng
anh thì thấy có hộp đồ ngọt được tặng.
Dương Phong cao giọng nói với bọn họ: “Trong khoảng thời
gian này mọi người làm việc đều rất nỗ lực, biểu hiện cũng rất tốt nên ông chủ
mời mọi người uống trà chiều, mong sao mọi người tiếp tục duy trì.”
“Cảm ơn ông chủ!”
“Ông chủ thật tốt!”
“Lionel quá tri kỷ đi!”
…
Mọi người nhận một phần trà chiều, một bên hào hứng cực kỳ
mà khen ông chủ đã mua trà chiều cho họ, một bên vui vẻ ăn uống này nọ.
Lật Chi và Sử Nam Nam cũng tự lấy phần của mình.
Một phần trà chiều, không chỉ có một ly trà sữa hoặc cà phê
mà còn có hai món tráng miệng nho nhỏ.
Tất cả đều là vị Lật Chi yêu thích nhất.
Lật Chi cầm lấy nĩa nhỏ ăn một ngụm kem dâu tây, cực kỳ thoả
mãn cười rộ lên, đôi mắt còn lấp lánh những tia sáng nhỏ.
Đã lâu lắm rồi cô không nếm được hương vị có thể bùng nổ vị
giác đến vậy!
Sử Nam Nam đi tới, đưa chiếc bánh nhỏ trong tay cho Lật Chi
và nói: “Tiểu Lật Chi muốn nếm thử của tớ hay không, vị trà xanh đó!”
Lật Chi cũng đẩy của mình cho cô ấy, cong môi nói: “Bánh này
của tớ là dâu tây, ngọt quá!”
Hai người xúm lại nếm thử của nhau, cười cực kỳ vui vẻ.
Cố Cảnh Sâm qua khe hở rèm cửa sổ nhìn thấy cô ăn vui vẻ như
vậy, vẻ mặt khó được dịu dàng vài phần.
Lật Chi ăn xong một miếng bánh kem nhỏ, mới nhớ mình có thể
chụp một bức ảnh để khoe khoảnh khắc tràn đầy hạnh phúc này.
Cô đặt miếng bánh kem chocolate đen truffle còn lại và trà
sữa mà cô chưa bắt đầu uống ở cùng nhau để chụp ảnh và lựa một bộ lọc phù hợp
lưu vào.
Sau đó mở vòng bạn bè ra và đăng bức ảnh lên, còn đặc biệt
thêm văn bản vào.
Một quả vải: “Thời gian buổi trà chiều (≧v≦)[ ảnh
chụp jg]”
Đăng lên vòng bạn bè xong, Lật Chi tiếp tục đi ăn trà chiều
và lập tức tràn đầy năng lượng khi ăn xong để quay lại làm việc.
Đợi tới lúc cô tan làm mới mở WeChat ra, phát hiện ra đã có
rất nhiều lượt thích và bình luận.
Trong đó có một lượt thích vẫn là của Cố Cảnh Sâm.
Lật Chi cất điện thoại, xách túi đi ra ngoài.
Khi ra khỏi thang máy, cô nhớ lại công việc hai ngày qua, Cố
Cảnh Sâm bắt đầu thu xếp công việc khác cho cô ngoài bưng trà đổ nước. Xem ra…
Tặng vải cũng rất có hiệu quả!
Lật Chi thầm nhủ trong lòng mình, nhất định phải tiếp tục
kiên trì chuẩn bị vải tươi vào mỗi buổi sáng cho anh mà không gián đoạn.
Số tiền tiêu có hồi đáp khiến cô thật vui vẻ và thoả mãn.
Sau khi về tới nhà, Thích Nguyệt vẫn chưa trở về.
Lật Chi hỏi Thích Nguyệt tới đâu rồi và đối phương đáp rằng
sẽ về nhà ngay thôi nên Lật Chi lập tức vào bếp chuẩn bị cơm tối trước, bắt đầu
nấu mì nước.
Đợi Thích Nguyệt trở về, mì nước của Lật Chi cũng đã sẵn
sàng.
Cô cẩn thận bưng bát mì nóng hổi ra, trong miệng còn ngâm
nga giai điệu Thích Nguyệt nghe không rõ.
Nhìn qua tâm trạng rất tốt.
Thích Nguyệt cười đi tới, ngồi vào trên ghế, nghiêng đầu
đánh giá Lật Chi, hỏi: “Vui vẻ như vậy à, gặp được chuyện gì tốt thế?”
Mi mắt Lật Chi cong cong mà cười khúc khích, vừa mềm mại vừa
ngây thơ, cô ngồi xuống đối diện Thích Nguyệt, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Hôm
nay ăn món đồ ngọt tớ đã lâu không ăn được, cũng uống trà sữa nhịn đã lâu chưa
uống được!”
“Chỉ cần ăn đồ ngọt thì tâm trạng tớ sẽ thật tốt!”
Thích Nguyệt nhớ tới cái Lật Chi đã đăng trên vòng bạn bè,
“À” một tiếng rồi cười nói: “Nhịn không được nên mua cho đỡ thèm?”
Khoé môi Lật Chi mỉm cười, giải thích nói: “Không phải bản
thân tớ mua, là buổi trà chiều ông chủ đặt cho nhân viên, mỗi người đều có
phần.”
Nói xong, cô cúi đầu ăn mì nước, tiếp tục nói: “Tối hôm qua
tớ cực kỳ muốn mua đồ ngọt nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, dẫn đến việc tối qua
đều nằm mơ đang ăn bánh kem nhỏ, lại không ngờ hôm nay thật sự ăn được rồi!”
Thích Nguyệt bật cười: “Nhóc tham ăn này!”
Ngay sau đó lại oán trách: “Sao cậu lại không nói với tớ,
muốn ăn gì thì nói tớ, tớ mua cho cậu.”
Lật Chi có hơi ngại ngùng nói: “Không cần đâu, đến bây giờ
tớ vẫn ăn ở miễn phí của cậu…"
Khi nói chuyện, gương mặt cô hiện lên một tầng đỏ ửng vì xấu
hổ.
“Cái đó, chờ khi tớ được phát tiền lương…”
Thích Nguyệt ngắt lời cô, nói: “Chờ cậu được phát tiền lương
thì chia tiền thuê nhà với tớ là được rồi, tớ không cần mấy tháng trước, coi
như cậu đến đây ở với tớ đi.”
Thích Nguyệt biết Lật Chi cần tích cóp tiền, cũng biết nếu
không để cho Lật Chi trả một ít mà tiếp tục ăn ở miễn phí thì trong lòng Lật
Chi chỉ càng băn khoăn, cho nên mới nói như vậy.
Lật Chi cười nhạt, đáp: “Được nha.”
Một lúc sau, cô cúi đầu hút sợi mì mỏng, đôi mắt bị khí nóng
đến nhức nhối, giọng nói cô gái rất nhỏ nhẹ không rõ mà nói câu: “Cảm ơn cậu
nhé, tháng bảy.”
Buổi sáng thứ bảy, Lật Chi đón ánh nắng ban mai và làn gió
nhẹ, kéo rương hành lí màu hồng nhỏ xuống dưới lầu công ty.
Hôm nay là ngày đi team building.
Tới giờ Cố Cảnh Sâm vẫn chưa nói địa điểm rõ ràng cho mọi người,
nhưng Dương Phong nói với nhóm nhân viên rằng anh đều có sắp xếp, mọi người tập
trung lên xe đúng giờ là được.
Lúc cô đếm, xe buýt du lịch do công ty thuê đã dừng ở cửa.
Rất nhiều đồng nghiệp đều đã cười nói ở trên xe, không khí
thân thiện lại hài hòa.
Lật Chi đang định cất rương hành lí rồi lên xe thì Dương
Phong đột nhiên đi tới, gọi cô một tiếng: “Thư ký Lật.”
Nghe vậy, Lật Chi quay mặt lại nhìn.
Dương Phong dừng lại bên cạnh cô, trịnh trọng nói với Lật
Chi: “Cầm hành lý theo tôi.”
Lật Chi ngơ ngác hỏi: “Đi chỗ nào?”
Ánh mắt Dương Phong bình tĩnh nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng:
“Cô, tôi và ông chủ chung một chuyến xe.”
Sử Nam Nam ngồi trên xe buýt nhìn thấy Lật Chi bèn kéo cửa
sổ xe ra, vô tình nghe được đối thoại của Dương Phong và Lật Chi, vốn dĩ muốn
để Lật Chi ngồi bên cạnh mình, Sử Nam Nam lặng lẽ đóng lại cửa sổ xe.
Căn bản Lật Chi chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ phải ngồi cùng
chiếc xe với ông chủ.
Nhưng sau khi Dương Phong nói như vậy, cô nghĩ mình làm bí
thư của Cố Cảnh Sâm, quả thật cũng nên đi theo bên người ông chủ chăm sóc ông
chủ.
Lúc Lật Chi còn chưa nói gì, Dương Phong đã xách rương hành
lý của cô ra, nhàn nhạt nói với Lật Chi: “Đi thôi, thư ký Lật.”
Lật Chi chỉ có nhìn thấy ánh mắt bất lực và đồng tình của Sử
Nam Nam rồi ngoan ngoãn đi theo Dương Phong ra phía sau xe buýt.
Chiếc xe dừng ở ven đường chính là chiếc Porsche màu đen mà
khi Dương Phong thuận đường đưa cô về nhà.
Dương Phong bỏ rương hành lý của Lật Chi vào cốp xe và quay
trở về nói với Lật Chi đang đứng cạnh xe: "Ông chủ vẫn chưa xuống lầu, đợi
chút.”
Lật Chi gật đầu, cùng chờ Cố Cảnh Sâm ra với Dương Phong.
Xe buýt dẫn đầu rời đi.
Lật Chi vẫn ở dưới công ty chờ ông chủ xuống lầu.
Cuối cùng, người đàn ông mặc bộ đồ thể thao nhàn nhạt chậm
rãi bước ra khỏi toà nhà.
Hôm nay Cố Cảnh Sâm hoàn toàn không giống bộ dáng ông chủ
khôn ngoan giới nhà buôn, một bộ đồ thể thao màu đen và mang giày thể thao
trắng, trông hệt như chàng trai chuẩn bị đi chơi bóng rổ.
Đều đã là người ngoài hai mươi nhưng lúc này Lật Chi lại vẫn
có thể cảm nhận được hương vị tuổi trẻ mãnh liệt trên người anh.
Hoá ra sau khi người đàn ông trưởng thành ổn định thì cũng
có thể có cảm giác hăng hái của tuổi trẻ.
Hai phẩm chất đặc biệt này kết hợp kì dị trên người anh,
hoàn toàn không có xung đột mâu thuẫn.
Sau khi Cố Cảnh Sâm đi tới, Dương Phong mở cửa sau chiếc xe
ra để Cố Cảnh Sâm lên xe.
Lật Chi đang muốn kéo cửa ghế phụ của xe ra, kết quả phía
sau cổ áo cô bị người khác túm lại.
“Cô, đi vào.”
Cố Cảnh Sâm lôi kéo Lật Chi đến cửa sau xe đang mở, giọng
nói lạnh lùng lại tích chữ như vàng ra lệnh.
Lật Chị đang bị bóp nghẹt số phận: “…?”