Lật Chi không dám nói với Tô Đường cô có wechat của Cố Cảnh
Sâm, cũng không tiết lộ cô đang làm việc với Cố Cảnh Sâm.
Vì chỉ cần nhắc đến là sẽ liên quan đến chuyện vì sao cô
không chơi violin nữa.
Lật Chi không nghĩ năm lần bảy lượt phải tìm các lý do và
biện hộ khác nhau để giải thích cho người khác tại sao cô không chơi violin
nữa.
Nên chỉ khi không còn cách nào khác, cô mới chủ động nhắc
đến.
May mắn là Tô Đường cũng không hỏi cô hiện tại làm việc ở
đâu, dường như tự động cho rằng cô đang làm việc liên quan đến violin.
Sau khi về nước gần ba tháng, Lật Chi cuối cùng cũng từ từ
tìm lại được bạn bè mà cô đã mất liên lạc trước đây, liên lạc lại với họ.
Trong lúc trò chuyện với Tô Đường, Lật Chi mới từ từ biết
được, Hà Chi Ngôn học khoa răng miệng, hiện tại đang theo học tiến sĩ nha khoa,
Tô Đường trở thành phóng viên xã hội mà cô ấy muốn trở thành.
Mỗi ngày sống chung với Lật Chi là Thích Nguyệt cũng đang
làm công việc biên tập tạp chí mà cô ấy yêu thích.
Dường như mỗi người đều sống thành hình mẫu mà mình mong
muốn từ trước.
Chỉ có cô, vẫn chưa.
Từ trưa hôm kia, cô tình cờ cùng Phan Dật ngồi chung bàn ăn
bữa trưa, Lật Chi sau đó gần như mỗi trưa đều bị Sử Nam Nam kéo đi cùng Phan
Dật ngồi chung bàn ăn trưa.
Lật Chi ban đầu không quen với Phan Dật, giờ cũng dần dần
trở thành bạn ăn trưa thân thiết.
Buổi chiều, Lật Chi đang ở phòng uống trà pha cà phê cho Cố
Cảnh Sâm, Phan Dật đi vào, mặt treo nụ cười dừng lại bên cạnh cô ân cần hỏi:
"Bận à?"
Lật Chi xoay mặt, thấy là anh ta nhẹ nhàng cười lên trả lời:
"Pha cà phê cho sếp."
Phan Dật tay mang hai ly trà sữa, anh ta giơ tay lên ngón
tay móc vào túi đựng trà sữa, cười nói: "Mua cho em và Nam Nam, không biết
có hợp khẩu vị không?"
Lật Chi thực ra rất ham ăn, đặc biệt thích uống trà sữa và
ăn đồ ngọt.
Thấy có trà sữa, đôi mắt không tự chủ sáng lên.
Cô mang theo nụ cười ấm áp, khách khí nói: "Cảm ơn nhé,
lần sau tôi mời anh."
Phan Dật cười khẩy, bất đắc dĩ nói: "Khách sáo quá
rồi."
Lật Chi còn phải mang cà phê đến văn phòng của Cố Cảnh Sâm,
Phan Dật liền đi cùng cô trao cho Sử Nam Nam một ly, rồi mang ly còn lại giúp
Lật Chi đến chỗ ngồi, đặt lên bàn cho cô.
Lật Chi lần nữa thành thật cảm ơn Phan Dật một câu, rồi mang
theo cốc cà phê đi đến văn phòng của Cố Cảnh Sâm.
Đúng lúc cô chuẩn bị đi ra, Cố Cảnh Sâm đưa cho cô một cái
foder.
Lật Chi hoang mang nhận lấy.
Mở ra, là một đống số liệu.
Mắt Lật Chi loáng thoáng.
Đây là cái gì vậy?
"Trước khi tan ca sắp xếp lại, giao cho tôi."
Lật Chi có chút không tự tin, cứng người gật đầu, ôm cái
foder đi ra có chút hăng hái.
Vì đây là lần đầu tiên anh giao cho cô công việc này.
Cố Cảnh Sâm suốt quá trình không nhìn Lật Chi một cái, luôn
tập trung nhìn vào máy tính, tay gõ bàn phím.
Đợi tiếng đóng cửa vang lên, anh mới dừng lại, duỗi tay cầm
cốc cà phê lên nhấp một ngụm.
Ngay sau đó lông mày của người đàn ông nhíu lại thành một
đống.
Pha cái gì thế này, đắng không chịu được.
Cố Cảnh Sâm đẩy cốc cà phê ra xa, nhíu mày giọng nói không
vui: "Đổi một ly, quá đắng rồi."
Lật Chi ngẩn ngơ.
Đắng?
Nhưng ly này giống hệt như trước kia pha thôi mà, là loại cà
phê đen mà anh thích nhất, trước giờ chẳng bao giờ nói đắng cả...
Lật Chi có chút phản ứng không kịp, trong đầu suy nghĩ là
lúc pha cà phê có chỗ nào sai sót không, Cố Cảnh Sâm không kiên nhẫn nói:
"Còn ngẩn ngơ gì?"
Lật Chi ngay lập tức đi tới, cầm lên ly cà phê lên thận
trọng thăm dò hỏi: "Anh muốn đổi loại khác à?"
Cố Cảnh Sâm ngẩng mắt lên, thân thể tựa vào sau ghế, chân
dài chéo lên nhau, hai tay ôm ngực giọng điệu không biết tình cảm nói:
"Đúng rồi, đổi loại ngọt đi."
"Tôi đi pha cho anh một ly khác..."
"Không muốn uống cà phê nữa, đi mua cho tôi một ly có
vị ngọt." Cố Cảnh Sâm ra lệnh.
Mua đồ uống = tự bỏ tiền túi.
Cổ Cảnh Sâm một lần nữa lật xem tài liệu trong tay, nghe
thấy lời cô hỏi anh liền buông tài liệu ra ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Được.”
“Mua nhanh lên.” Anh nói
Lật Chi sau khi rời khỏi phòng cầm lên ly trà sữa mới vừa
được tặng, lòng như bị ai đó dùng dao cắt qua, đau lòng đem đến văn phòng.
Chỉ có thể mượn hoa hiến phật.
Lật Chi đem trà sữa để lên bàn làm việc của Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm đem cầm bút máy viết giấy tờ ngừng tay lại,
ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô.
Lật Chi vội vàng mở ra ống hút, muốn giúp anh cắm vào ly.
Nhưng mà...
Đâm một lần, hai lần cũng không ra. Lật Chi có chút xấu hổ.
Lại đâm thêm lần nữa, mở được một chút nhưng vẫn không chen
ống hút vô được.
Lật Chi khẽ cắn môi đang định không chịu thua thử lại lần
nữa, Cố Cảnh Sâm liền từ tay cô lấy đi ống hút ly trà sữa.
Lật Chi tận mắt nhìn thấy anh một cách nhẹ nhàng cầm ly trà
sữa lên, đâm ống hút vào ly vô cùng thuận lợi.
Lật Chi: “...” quấy rầy rồi.
Cố Cảnh Sâm ngậm lấy ống hút, hút một ngụm.
Vị ngọt tới miệng làm cho anh vô cùng hưởng thụ.
Ánh mắt Lật Chi rũ xuống nhìn anh uống trà sữa, xoay người
đi ra ngoài, yết hầu không tự giác mà nuốt xuống.
Cô cũng muốn uống...
Chờ cô đi ra ngoài, Cố Cảnh Sâm mặt không biểu tình nuốt
ngụm trà sữa xuống, liền để lý trà sữa sang một góc, không hề đụng đến nữa.
Để loại bỏ vị ngọt trong miệng, anh còn uống thêm mấy ngụm
nước lọc để dễ chịu hơn.
Lật Chi bị yêu cầu sửa sang lại số liệu, cô căn bản lại
không hiểu mấy việc này, làm thư ký cho Cố Cảnh Sâm mấy ngày cô đều được giao
việc pha cà phê, mua đồ ăn, đóng dấu đồ vật, đính phiếu từ.
Đây là lần đầu cô tiếp xúc với loại việc này.
Lật Chi cùng đường chỉ có thể nhờ Sử Nam Nam giúp đỡ.
May mắn Sử Nam Nam biết làm, nói cho Lật Chi phải làm như
thế nào, Lật Chi dần hiểu rõ phải làm như thế nào.
Dần dần cũng quen cách làm, nhưng tiến độ làm việc cũng
không thong thả hơn chút nào.
Cho nên tới giờ tan ca, Lật Chi cũng chưa sửa xong.
Sử Nam Nam lén lút hỏi cô: "Có cần tớ giúp cậu
không?"
Lật Chi mỉm cười lắc đầu, trả lời: "Tớ tự làm được, sắp
xong rồi!"
Sử Nam Nam cười khúc khích, vẫy tay với cô một cái cổ vũ
nói: "Vậy tớ đi trước nhé, ngày mai gặp lại."
Lật Chi vẫy tay chào cô ấy: "Tạm biệt nhé."
Cố Cảnh Sâm vẫn ở chỗ cũ nhìn qua cửa sổ theo dõi từng động
tác của Lật Chi.
Cô cười với Sử Nam Nam vẫy tay xong lại tiếp tục nhìn vào
máy tính, nghiêm túc kiểm tra.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Cố Cảnh Sâm không
biết lần thứ mấy ngước tay lên xem giờ.
Đã qua một tiếng rưỡi rồi.
Lật Chi lại như không hay biết vẫn đang làm việc.
Đây là lần đầu tiên cô làm công việc không phải là đưa trà
đổ nước, có thể đối với người khác sắp xếp dữ liệu cũng giống như đưa trà đổ
nước vậy, nhưng đối với Lật Chi thì khác.
Vì ông chủ đã giao công việc cho cô, thì cô phải hết sức cố
gắng làm tốt.
Đến khi Lật Chi in ra công việc đã sắp xếp xong đưa cho Cố
Cảnh Sâm thì đã là tám giờ tối rồi.
Lật Chi thậm chí còn có chút mong đợi trong lòng mong ông
chủ có thể khen cô một câu.
Nhưng sự thật lại chứng minh rằng chỉ là do cô nghĩ quá
nhiều mà thôi.
Cố Cảnh Sâm chỉ nhìn một giây liền đóng thư mục lại, đứng
dậy đi mất.
Lật Chi nhăn miệng, có chút thất vọng.
Nhưng lại rất tỉnh táo nói với bản thân, đối với người khác
mà nói đây vốn là một việc rất đơn giản.
Huống chi anh là ông chủ lớn của cả công ty.
Trong mắt anh đây là việc cơ bản nhất làm hoàn hảo là phải
rồi, nếu có sai sót hay lỗi lầm mới là kỳ quái.
Nghĩ như vậy, Lật Chi trong lòng bớt buồn rầu đi nhiều.
Ra khỏi công ty, Lật Chi từ từ đi dọc theo phố.
Trên đường đi đến ga tàu điện ngầm, có nhiều quán ăn uống.
Chưa ăn tối, Lật Chi sờ sờ bụng đói teo tóp cố gắng chịu
đựng những món ăn hấp dẫn.
Nhưng cuối cùng lại thua trận trước một quán bánh ngọt.
Lật Chi đứng trước cửa kính, chân như không nghe lời cứ
không muốn rời đi.
Món ăn yêu thích nhất.
Lật Chi không nhịn được tự tìm lý do cho mình: hay là... coi
như là thưởng cho bản thân về thành tích hôm nay nhỏ nhỏ động viên khích lệ một
chút?
Cô từ từ di chuyển bước chân, đúng lúc bước lên bậc thang,
trong đầu Lật Chi lại nảy ra ý nghĩ cố gắng tiết kiệm tiền liền quay người đi.
Như là quyết tâm từ bỏ thứ yêu thích nhất Lật Chi không do
dự nắm chặt nắm đấm căng thẳng biểu hiện một hơi thở đi xa.
Cuối cùng cũng không quay đầu lại vào ga tàu điện ngầm.
Không xa đó, người ngồi trong xe theo dõi toàn bộ quá trình,
Cố Cảnh Sâm trong đầu liên tưởng đến trước đó cô nài nỉ trên WeChat với anh nói
"đừng trừ lương" ngón tay gõ gõ trên vô lăng.
Phải nghèo đến mức nào? Thậm chí còn không dám mua một miếng
bánh?
Nghèo đến mức không dám cho bản thân mua bánh ngọt, lại dám
hàng ngày tiêu tiền gửi cho anh ăn vải?
Chậc.
Đã bỏ ra vốn rồi.