Trong căn phòng trắng to lớn rộng rãi, Lật Chi ngồi cô đơn trên ghế đối diện với người phỏng vấn.

Sống lưng cô dựng thẳng, hai chân khép lại với nhau.

Tay nghiêm túc đặt trên chiếc váy âu phục màu hồng nhạt, cả người cứng đờ.

Điều hòa phun ra khí lạnh bao phủ mọi ngóc ngách trong căn phòng.

Mà cả người Lật Chi lại khô nóng giống như đứng trên đống lửa, như ngồi trên than, thậm chí cô không thể hô hấp như bình thường.

Vẻ mặt cô bình tĩnh mà ngoan ngoãn ngồi trên ghế, lẳng lặng chờ người phỏng vấn đang cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch của cô tiếp tục đặt câu hỏi.

Não bộ trống rỗng không biết đối phương sẽ hỏi gì tiếp theo, đầu óc Lật Chi giống như một chiếc TV cũ nát, màn hình không thu được tín hiệu radio khi trời đổ tuyết vang lên âm thanh rắc rắc chói tai giống như bị ù tai vậy.

Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên cắt đứt bộ não đang muốn ngừng hoạt động của cô.

Lật Chi nghe được vấn đề đối phương hỏi.

"Chị thấy mấy năm nay em vẫn luôn ở nước ngoài học đàn violon, kinh nghiệm cũng có liên quan đến âm nhạc." Tân Vũ đưa mắt lên nhìn về phía người con gái đang ngồi nghiêm chỉnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười hiền lành nhẹ nhàng, lời nói dịu dàng lại không mất đi sự tài giỏi hỏi cô: "Vì sao đột nhiên đổi nghề đi phỏng vấn vị trí thư ký này? Đây không phải lĩnh vực em am hiểu."

Vấn đề này giống như một viên đá cứng rắn đột nhiên bị quăng vào mặt nước yên tĩnh không gợn sóng, đáy lòng Lật Chi gợn lên một đợt sóng.

Lốc xoáy có một vòng lại thêm một vòng từ từ quấn lấy cô.

Mồ hôi mỏng chậm chạp chảy xuống theo làn da trắng sứ của Lật Chi, nó ngưng tụ tại chiếc cằm có đường cong nhu hòa sau đó theo không khí rơi xuống mu bàn tay đang run rẩy.

Cổ họng khô khốc làm Lật Chi phải nuốt nước bọt, đôi môi hồng mềm mại khẽ mở ra, giọng nói nhẹ nhàng từ từ trả lời: "Hơn hai mươi năm qua cuộc sống của em chỉ gắn bó với violon." Cô dừng lại một chút rồi cười một nụ cười nhợt nhạt có chút miễn cưỡng, tiếp tục kìm nén sự run rẩy nghiêm túc trả lời: "Em muốn thay đổi để thử những điều mới cũng như công việc mới."

Tân Vũ viết gì đó trên tờ sơ yếu lý lịch của cô, sau đó nhìn chằm chằm vào sơ yếu lý lịch của Lật Chi như suy nghĩ trong chốc lát mới đổi chủ đề hỏi: "Trên sơ yếu lý lịch có viết em học cấp 3 ở trường Thanh Đại."

Lật Chi gật đầu: "Vâng."

"Em tốt nghiệp trung học phổ thông năm nào?"

Lật Chi có chút khó hiểu khi đối phương hỏi về vấn đề này nhưng cô vẫn thành thật trả lời: "Năm 11."

Đuôi lông mày bất động của Tân Vũ khẽ nhíu một cái.

Tên là "Lật Chi." Trường trung học phổ thông là trường Thanh Đại, thậm chí ngay cả năm tốt nghiệp cũng giống nhau.

Tân Vũ nhịn không được ngẩng mặt lên đánh giá cô gái nhìn qua rất khẩn trương ngồi trước mắt.

Trên má trắng sứ non nớt có mồ hôi mỏng chảy ra giống như một bình sứ mới được rửa sạch sẽ.

Đôi mắt hươu kia trong suốt nhưng ánh mắt luôn lộ ra vẻ căng thẳng, giống như chú nai con đang sợ hãi cảnh giác quan sát xung quanh.

Mái tóc ngắn mềm mại vừa dài qua vai nằm ở cổ, cả người cô có chút mềm nhũn ngồi ở chỗ đó giống như một học sinh ngoan ngoãn chăm chú nghe giảng.

Ngay cả một người phụ nữ như Tân Vũ khi thấy dáng vẻ này cũng không nhịn được thương tiếc một chút.

Tân Vũ chậm rãi nở một nụ cười.

"Khi nào em có thể đi làm được?"

Lật Chi không kịp phòng ngừa khi đối phương đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, cô không phản ứng lại ngay, có chút ngốc ngẩng mặt lên mà biểu cảm cũng có vẻ mờ mịt và ngoài ý muốn, không chắc chắn hỏi: "Em…em được nhận ạ?"

Tân Vũ cười gật đầu, cô ấy đứng dậy vươn tay ra với Lật Chi nói lời ôn hòa lại chân thành: "Chúc mừng, em được nhận."

Lật Chi vội vàng đứng lên đi tới trước bàn làm việc của Tân Vũ, ngay khoảnh khắc trước khi giơ tay ra nắm lấy tay đối phương cô đã lén lút lau bàn tay ẩm ướt của mình lên váy.

Sau đó nắm lấy tay đối phương, cô như bỏ được gánh nặng mà nở ra một nụ cười nhẹ nhàng trong sáng trả lời Tân Vũ: "Em có thể đi làm ngay hôm nay!"

Giọng nói của cô mềm mại tự nhiên, khóe môi nhẹ nhàng cong lên không giấu nổi sự vui vẻ tiết lộ ra bên ngoài.

Cuối cùng cũng tìm được việc.

Từ phòng phỏng vấn đi ra, Lật Chi cảm thấy không khí hiện tại trong lành hơn bao giờ hết.

Thời điểm đi theo Tân Vũ làm việc Lật Chi mới biết vị trí Tân Vũ phỏng vấn mình là vị trí thư ký bên cạnh ông chủ, cô ấy muốn từ chức nên để bản thân cô thay thế vị trí của Tân Vũ.

Hôm nay cô đã đi làm, Tân Vũ có thể chính thức từ chức vào hôm nay.

Lật Chi được Tân Vũ dẫn lên tầng cao nhất, đến vị trí làm việc của cô.

Ký hợp đồng xong Tân Vũ cầm một phần của hợp đồng và sơ yếu lý lịch của Lật Chi rời đi, trước khi đi cô ấy cười nói với Lật Chi: "Về chuyện làm thư ký cần chú ý những gì chị sẽ gửi vào hộp thư cho em, sau này Lionel sẽ do em chăm sóc!"

Lionel là ông chủ và là cấp trên của cô.

Lật Chi không biết ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Tân Vũ, cô nghiêm túc gật đầu vui vẻ đồng ý: "Dạ! Em chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ!"

Tân Vũ thấy cô hào hứng như vậy, ý nghĩa sâu xa mà cười một cái sau đó xoay người cầm hợp đồng và sơ yếu lý lịch của Lật Chi đặt lên bàn làm việc trong văn phòng của ông chủ.

Hợp đồng đã ký, người cũng ở vị trí làm việc nhưng Lật Chi ngồi trên ghế mới cảm nhận được cảm giác không chân thật.

Về nước hai tháng bỏ qua sở trường violon của mình, ở lĩnh vực khác cái gì cũng vụng về không rõ.

Vì để tìm được công việc nên ngày nào cô cũng nộp sơ yếu lý lịch của mình nhưng hầu hết đều chìm xuống biển, không có câu trả lời.

Thỉnh thoảng có một vài nhân sự tốt bụng trả lời một câu "Xin lỗi, chuyên môn của bạn không hợp với công ty chúng tôi."

Khó khăn lắm mới được hai công ty phỏng vấn nhưng toàn bị đánh trượt.

Bởi vì cô không tốt nghiệp chuyên ngành cũng không có kinh nghiệm làm việc liên quan. Bị đánh trượt là quá bình thường.

Thật ra hôm nay cô cũng chỉ ôm thái độ thử lại đi phỏng vấn.

Tình hình đã như vậy thì cho dù xấu đến đâu cũng chỉ đơn giản là trải qua nhiều cuộc phỏng vấn thất bại mà thôi, sẽ không tệ hơn bây giờ.

Ai ngờ cuộc phỏng vấn lần này lại thuận lợi như vậy, có thể đi làm ngay lập tức.

Lật Chi nghĩ cuối cùng cô cũng có việc làm, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Cô mở máy tính ra đăng nhập vào hộp thư của mình, muốn biết trước về sở thích cũng như những thứ cấp trên kiêng kị để xem thật kĩ, tránh được những sai lầm trong tương lai.

Sau khi Lật Chi đăng nhập vào hộp thư, cô còn chưa kịp mở mail thì điện thoại đặt trên bàn đã rung lên.

Lật Chi cầm lên xem thì thấy người gửi tin nhắn là Thích Nguyệt, bạn thân của cô trong khoảng thời gian này.

Thích Nguyệt: [Phỏng vấn sao rồi? Có thuận lợi không?]

Lật Chi mỉm cười, trả lời cô ấy: [Đi làm rồi…]

Thích Nguyệt: [!!! Sao cậu đã đi làm rồi?!]

Lật Chi: [Tớ được nhận xong đi làm luôn đó!]

Thích Nguyệt: [Aaaaa! Cuối cùng con gái cũng tìm được việc làm! Mẹ vui đến phát khóc.jpg]

Lật Chi nghĩ đến ngày mình trốn về nước, khi ấy Thích Nguyệt biết cô trở về lại không có chỗ ở nên ngay lập tức mang cô về nhà bảo cô cứ yên tâm ở đây.

Hai tháng sau cô đi phỏng vấn rất nhiều lần nhưng toàn bị từ chối, Thích Nguyệt vẫn luôn không ngừng cổ vũ, tiếp thêm động lực cho cô.

Đột nhiên trong lòng Lật Chi có chút xúc động, cô trả lời Thích Nguyệt: [Thích Nguyệt, cảm ơn cậu nhiều lắm!]

Thích Nguyệt nhanh chóng trả lời lại: [Mèo cầm gậy huỳnh quang đỏ và xanh đánh người.gif]

Thích Nguyệt: [Sếp cậu tốt chứ? Ở chung thấy như thế nào?]

Lật Chi: [Vẫn chưa nhìn thấy…]

Tin nhắn vừa được gửi đi, giây tiếp theo bên cạnh đã vang lên một âm thanh trong trẻo: "Xin chào…cậu là thư ký mới đến đúng không?"

Lật Chi quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái mặc đồng phục màu đen buộc tóc đuôi ngựa đang tò mò quan sát mình.

"A, đúng rồi." Lật Chi cười nhẹ với đối phương, nhẹ nhàng nói: "Xin chào, tớ tên là Lật Chi."

Cô ấy nhìn cô cười chỉ thấy đáng yêu, mỉm cười nói: "Quả vải sao? Một cái tên nghe rất ngon!"

Trong nháy mắt Lật Chi đã suy nghĩ nên trả lời cô ấy như thế nào, cô gái nhỏ ấy đã chủ động nói: "Tớ là Sử Nam Nam, cậu cũng có thể gọi là Nancy, trợ lý hành chính."

"Về sau chúng ta là đồng nghiệp nên có gì cần hỗ trợ cậu cứ hỏi tớ, không hiểu cũng có thể hỏi tớ!"

Khóe môi Lật Chi khẽ cong lên, cảm khích nói: "Được, cảm ơn cậu."

Ban đầu cô còn tưởng ngày đầu đi làm sẽ gặp ông chủ, thậm chí còn bị ông chủ gọi lên văn phòng nói chuyện gì đó.

Làm Lật Chi khẩn trương vô cùng.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô làm công việc trợ lý.

Nhưng Lật Chi ngồi ở vị trí công tác suốt một ngày, đừng nói đến ông chủ, ngay cả trợ lý riêng bên cạnh ông chủ cô cũng không nhìn thấy bóng dáng.

Cô nhìn chằm chằm vào những hạng mục công việc thư ký cần chú ý trên màn hình máy tính mà cô đã nhìn không dưới mười lần, gần như đã đọc thuộc lòng hết các mục.

Suốt ba ngày tiếp theo, Lật Chi vẫn không thấy ông chủ tên Lionel này ra vào công ty.

Sử Nam Nam nói đúng, ông chủ thật bí ẩn.

Lịch trình cụ thể chỉ có trợ lý và thư ký của anh ta biết.

Thư ký mới được nhận Lật Chi: "?"

Vậy thì tôi sợ mình là thư ký giả.

Giữa trưa của ngày thứ tư, Lật Chi bị Sử Nam Nam kéo đến nhà ăn của công ty ăn cơm trưa.

Lật Chi nhớ tới buổi tối của ngày đầu tiên đi làm cô đã không nhịn được dùng điện thoại di động tìm kiếm 'Song Cảnh, Lionel' mà trang web chỉ có một câu như này—

Lionel, người sáng lập công ty Song Cảnh.

Nói cái gì cũng ít ỏi.

Lật Chi ăn xong bát cơm, cô đã nhịn ba ngày nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản được sự tò mò của mình với cấp trên, có chút cẩn thận hỏi Sử Nam Nam: "Nam Nam, Lionel là người như thế nào vậy?"

Ở chung mấy ngày nay hai người đã thân quen với nhau, Sử Nam Nam ở trước mặt Lật Chi cũng thoải mái hơn, nghe câu hỏi của Lật Chi cô ấy lập tức nói năng liên hồi về vị sếp này.

"Lionel à, là một tổng tài nhìn qua lạnh lùng nhưng thật ra khá hiền lành, khi mọi người chào hỏi anh ấy thì anh ấy sẽ mỉm cười đáp lại, tớ nói với cậu này, người đàn ông này cực kỳ đẹp trai! Nhất là lúc cười rộ lên, đôi mắt ấy vô cùng hấp dẫn!"

"Tóm lại tính tình của ông chủ khá tốt, về cơ bản không tức giận với nhân viên nhưng khí thế cường đại, cường đại đến mức chỉ cần anh ấy đứng trước mặt cậu thôi cậu cũng cảm nhận được cảm giác áp bức không dám thở."

"Ngoại trừ những điểm này thì chỉ còn sự bí ẩn tớ đã nói với cậu, chỉ cần anh ấy không ở công ty lịch trình chỉ có trợ lý và thư ký của anh ấy biết."

Lại thêm một lần nữa Lật Chi cảm thấy thư ký mới tới là cô chỉ để trang trí.

"Tớ nói với cậu này, tớ nghe nói ông chủ chúng ta học trương trình bảy năm nhưng mới năm năm anh ấy đã học xong tốt nghiệp rồi về nước mở công ty Song Cảnh, mấy năm nay dưới sự quản lý của anh ấy công ty đã mở rộng quy mô hai lần liên tiếp, một đường đuổi kịp và vượt qua đồng nghiệp để vươn lên! Ngoại trừ Song Cảnh ra thì tớ chưa thấy công ty trẻ nào phát triển nhanh như vậy."

Tuy Lật Chi không hiểu quản lý doanh nghiệp nhưng cũng có thể nghe hiểu ra ông chủ này lợi hại đến mức nào, vì thế "Oa" một tiếng, cảm thán nói: "Thật lợi hại."

Sử Nam Nam lộ vẻ tự hào, cô ấy là fan trung thành của Lionel, lại tiếp tục bla bla nói với Lật Chi rằng ông chủ cũng có năng khiếu về phương diện nghệ thuật, có thể chơi được đàn dương cầm gì đó.

Lật Chi nghiêm túc nghe đến cuối, đại khái đã hiểu biết thêm một chút về vị cấp trên này.

Bề ngoài lạnh nhạt hiền hòa nhưng khi lớn cười lại càng đẹp trai hơn, tính tình hiền lành nhưng lúc tức giận lại áp bức, thần thần bí bí, đa tài đa nghệ.

Giống như...một cấp trên ôn nhu.

Lật Chi khờ khạo nghĩ.

Bởi vì tối hôm qua tầng trên cứ leng ka leng keng từ tối đến sáng sớm nên gần như cả đêm Lật Chi không ngủ nổi.

Bây giờ ăn uống no đủ sau đó trở lại vị trí làm việc, rất nhanh cô đã nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.

Thậm chí còn ngủ quên.

Vị trí làm việc của Sử Nam Nam cách cô không xa, cô ấy nhìn thấy Lật Chi vùi đầu hơi bĩu môi ngủ thiếp đi thì nghĩ thầm dù sao ông chủ không có ở đây, công ty không có Lật Chi cũng chẳng xảy ra chuyện gì nên không gọi cô dậy.

Muốn cho em gái mềm mại nhìn qua đáng yêu này ngủ thêm một chút.

Sau chuyến công tác Cố Cảnh Sâm đã về nhà tắm rửa, anh nghỉ ngơi một chút sau đó thay âu phục sạch sẽ mới lên xe chuyên dụng đến công ty.

Anh không đi thang máy chuyên dụng mà xuống xe ở cửa tầng một mới bước chân vào công ty.

Người đàn ông mặc áo khoác tây trang màu xám, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi đen với cà vạt được buộc gọn gàng, mỗi cúc áo đều ở vị trí cố định.

Cấm dục sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn kéo quần áo của anh xuống.

Hiện tại là thời gian làm việc, thang máy không có ai cả.

Trợ lý Dương Phong báo cáo với Cố Cảnh Sâm: "Tân Vũ đã cho thư ký mới vào làm việc từ bốn ngày trước, sơ yếu lý lịch của thư ký mới cô ấy đặt trên bàn làm việc của anh."

Cố Cảnh Sâm cúi đầu cầm điện thoại từ chối lời mời uống rượu vào buổi tối, sau khi nghe Dương Phong nói anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thấp giọng lười biếng "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết.

Âm thanh như nói cho có, rất không để ý.

Trong giây lát, cửa thang máy tầng cao nhất mở ra.

Đôi chân dài của Cố Cảnh Sâm sải bước, từ từ đi phía trước đi.

Khi đi ngang qua nhân viên đều sẽ không tự chủ mà ngừng thở, cẩn thận gọi anh một tiếng: “Lionel.”

Khóe miệng Cố Cảnh Sâm hơi cong lên, gật đầu đáp lại đối phương.

Nụ cười nhẹ này mang theo giáo dưỡng và lễ phép, nhưng sau khi một cái gáy lông xù đụng phải tầm mắt anh thì nụ cười ấy dần dần biến mất.

Cố Cảnh Sâm nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm sấp ngủ trên bàn trong giờ làm việc kia, lông mày của anh không vui nhẹ nhàng cau lại.

Anh đi đến chỗ làm việc của cô rồi dừng lại, từ trên cao nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vùi đầu ngủ với biểu cảm lạnh nhạt.

Tất cả mọi người xung quanh đều cảm nhận được áp suất trên người ông chủ càng ngày càng giảm, giống như một đám mây đen thẳng tắp bị đè xuống treo trên đỉnh đầu bọn họ, sợ tới mức ngay cả tiếng thở bọn họ cũng không dám phát ra.

Chỉ có Lật Chi đang đắm chìm trong giấc ngủ trưa nên không biết chút gì về nguy hiểm sắp đến, cô cứ ngủ vô cùng ngon lành.

Sử Nam Nam lo lắng điên cuồng gửi tin nhắn đến WeChat của Lật Chi, chỉ tiếc rằng đứa nhỏ này đã tắt thông báo điện thoại.

Dương Phong nắm bàn tay thành nắm đấm đưa lên miệng ho nhẹ một cái, anh ta tốt bụng nhắc nhở nhân viên mới một chút.

Nhưng mà người đang nằm sấp vẫn không bị đánh thức bởi tiếng ho này.

Bỗng nhiên Cố Cảnh Sâm nhẹ nhàng cười hừ một tiếng trong cổ họng, trên mặt anh lại lộ một nụ cười nhẹ thêm một lần nữa.

Chỉ là ý cười này chỉ có trên khuôn mặt anh, trong mắt căn bản không hề có.

Tiếp theo người đàn ông thu hồi ánh mắt của mình, anh đi khỏi vị trí làm việc của Lật Chi, đi về phía văn phòng mình với biểu cảm lạnh nhạt.

Chờ Cố Cảm Sâm rời đi Sử Nam Nam mới thở một hơi thật sâu sau đó nhảy dựng lên đi đến đánh thức Lật Chi dậy.

Nhưng...chiếc điện thoại trên bàn làm việc Lật Chi hành động nhanh hơn cô ấy.

Mà Lật Chi lại không biết tai hoạ sắp đến, trước khi Sử Nam Nam kịp đi đến nói cho cô tình hình hiện tại thì cô đã cầm ống nghe trong trạng thái mơ màng.

Đầu cô gối lên một cánh tay, đôi mắt vẫn chưa thể mở rõ được mà cứ thế nghiêng đầu đặt ống nghe lên tai, giọng nói lúc ngái ngủ lười biếng nhưng cực kỳ mềm mại giống như mèo con đang làm nũng: "Alo?"

Bên đối phương khựng lại, không nói chuyện ngay.

Lật Chi cảm thấy có gì đó không đúng…

Cô chậm chạp mở con mắt đang mơ màng, lúc này mới nhận ra mình đang cầm ống nghe điện thoại của công ty!

Ý thức vốn dĩ còn đang hỗn loạn lập tức tỉnh táo lại, đầu cô còn đang đau và trái tim trong lồng ngực cũng ngay lập tức trùng xuống.

Lật Chi ngồi dậy trong nháy mắt với cơ thể cứng đờ, trong tay còn cầm ống nghe khiến cô hoảng loạn không biết phải làm sao.

Giây tiếp theo có một giọng nam lạnh lùng vang lên bên tai cô: "Đến văn phòng của tôi, ngay lập tức."

 

Hai chữ cuối được anh nhấn mạnh.

Lật Chi chột dạ nhưng cũng khẩn trương cắn môi, trong lòng rối loạn quay cuồng.

Giống như bị áp giải lên pháp trường, cô căng da đầu đứng lên, đỏ mặt siết góc áo, dưới ánh nhìn chăm chú của đồng nghiệp cô rũ mắt nhìn về phía cửa văn phòng của tổng giám đốc.

Trong lúc nâng bàn tay đang run rẩy lên gõ cửa, trong đầu Lật Chi xoẹt qua một suy nghĩ:

Mình sắp bị đuổi rồi sao...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play