Mặc dù Phong Bạch đã phẫu thuật thành
công được một thời gian, nhưng vì bệnh viện có quy định giờ giấc và số lượng
người thăm nuôi, nên Lật Chi vẫn chưa có cơ hội đi thăm anh ấy.
Mãi đến gần tháng tám, sau khi Phong
Bạch chuyển về phòng bệnh bình thường, Lật Chi mới được Cố Cảnh Sâm dẫn đi thăm
hỏi sức khoẻ của Phong Bạch một lần.
Bầu trời hôm ấy rất trong xanh, khí hậu
hơi nóng bức.
Lật Chi kéo tay Cố Cảnh Sâm vào một cửa
hàng tạp hoá bên cạnh bệnh viện, cô lựa một giỏ quà được đóng gói rất đẹp mặt,
đưa cho anh cầm.
Cố Cảnh Sâm nghiêng đầu, vẻ mặt khó
hiểu, anh hỏi: “Có cần mua món này không?”
Tên Phong Bạch muốn gì mà không được,
cậu ấy đâu thiếu mấy món này?
Vẻ mặt Lật Chi rất nghiêm túc, cô nhẹ
nhàng giải thích: “Tại sao không?”
“Làm gì có ai đi thăm người bệnh lại
không mang theo quà đâu?”
Cố Cảnh Sâm nhìn cô, khẽ bật cười.
Anh không nói gì.
Tuỳ cô vậy.
Một tay anh xách giỏ quà, tay còn lại
anh nắm tay Lật Chi, hai người cùng nhau tiến vào khu giường nằm của bệnh viện.
Đến cửa phòng bệnh, Cố Cảnh Sâm buông
bàn tay nhỏ nhắn của Lật Chi ra, anh đưa tay chạm vào tay nắm cửa, tự nhiên đẩy
cửa bước vào trong, không quên kéo theo Lật Chi.
Trong phòng bệnh, hai người nhìn thấy
một cô gái vô cùng gợi cảm đang thân mật với Phong Bạch trên giường bệnh.
Họ đang trao nhau những nụ hôn ướt át.
Cố Cảnh Sâm giật mình, anh buông giỏ
quà trên tay xuống, vòng tay ra sau gáy Lật Chi, bịt kín hai mắt của cô.
Lật Chi chớp chớp mắt, hàng lông mi
cong dài quét vào lòng bàn tay của Cố Cảnh Sâm.
Truyền đến một cảm giác ngứa ngáy trong
lòng bàn tay anh, hệt như có một chú mèo nhỏ đang vươn móng cào nhẹ từ bên
trong.
Lật Chi đang suy nghĩ có nên nói cho Cố
Cảnh Sâm biết rằng cô đã thấy rồi hay không. Cố Cảnh Sâm ho nhẹ một tiếng, cất
giọng giễu cợt: “E hèm, mới sáng sớm, tinh lực dồi dào nhỉ!”
Người con gái ấy giật mình vì nghe được
tiếng nói của người ngoài, cô ấy vội buông Phong Bạch ra, muốn quay đầu nhìn
xem người nói là ai thì Phong Bạch đã duỗi cánh tay không bị thương, ôm cô ấy
vào lòng ngực mình.
Phong Bạch cũng không vừa, anh ấy “hừ”
nhẹ một tiếng, cất giọng chế giễu Cố Cảnh Sâm: “Còn hơn ai đó, chưa học được
cách trước khi vào phòng phải gõ cửa sao?”
Cố Cảnh Sâm “hừ” nhẹ, anh đưa giỏ quà
cho anh ấy, bàn tay rời khỏi mắt Lật Chi, anh kéo tay cô, nói: “Bệnh nhân ở
phòng này chẳng biết tốt xấu. Chúng ta đi thôi.”
Phong Bạch vội vàng nói: “Ấy ấy, dù gì
cũng tới rồi!”
“Sao nào? Cậu cũng nên giới thiệu người
kia cho chúng tớ đi chứ!”
Người con gái ấy thoáng đỏ mặt, Phong
Bạch từ từ buông cô ấy ra, không còn che chắn như lúc nãy nữa.
Anh ấy đứng dậy, đưa tay về người con
gái đang ngồi trên giường bệnh, nói với Cố Cảm Sâm: “Đây là bạn gái tớ, Thạch
Mạn.”
Sau đó, anh ấy giới thiệu với Thạch
Mạn: “Đây là người anh từng kể với em, Cố Cảnh Sâm. Cô gái đứng bên cạnh là bạn
gái cậu ấy, Lật Chi.”
Thạch Mạn vẫn còn xấu hổ về chuyện ban
nãy, cô ấy nhìn Cố Cảnh Sâm và Lật Chi, khẽ gật đầu, mỉm cười chào hỏi: “Chào
hai người.”
Cố Cảnh Sâm gật đầu đáp: “Chào.”
Lật Chi nhẹ nhàng đáp: “Chào cô.”
Cố Cảnh Sâm cầm giỏ quà đặt lên tủ đầu
giường bệnh của Phong Bạch, hai người ngồi với nhau, hỏi thăm những đề tài lặt
vặt thường ngày.
Nhắc t� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.