Lật Chi ngơ ngẩn nắm lấy tấm bản đồ
đường phố trong tay, cô sửng sốt một lúc lâu sau đó mới chậm rãi gấp nó lại
theo nếp.
Cô trượt từ từ trên sofa xuống dưới sàn
nhà lạnh lẽo.
Lật Chi dựa lưng vào ghế sofa rồi cầm
chiếc hộp này lên tiếp tục lật mở những đồ vật trong đó.
Dưới tấm bản đồ này là một bức ảnh chụp
con dấu.
Cũng là một bản đồ đường khác.
Chẳng qua điểm bắt đầu của nó lại là ở
một quán bar.
Đây chính là nơi mà cô cùng Thích
Nguyệt đã đến uống trước đó.
Buổi tối hôm đó hai người còn gặp Cố
Cảnh Sâm ở quán bar.
Sau khi cô uống say thì được Cố Cảnh
Sâm đưa về nhà anh.
Sau đó thì hai người lập tức...ở bên
nhau.
Lật Chi nghiêm túc suy nghĩ lại một
lượt mọi chuyện, vì để kéo dài quãng đường mà anh đã cố tình đi đường vòng.
Khoan đã.
Điểm chung của chuyện này đó là...Dự
Cảnh.
Cho nên đêm đó anh đưa cô về nhà nhưng
thật sự là do cô sống chết đòi đi theo anh ư? Cho nên anh mới đưa cô về nhà của
anh?
Lật Chi vò đầu bứt tai.
Cô hoàn toàn không nhớ rõ, một chút ấn
tượng cũng không có.
Chỉ là dựa theo nhân cách sau khi uống
rượu của cô thì...tình huống này có thể xảy ra được.
Rốt cuộc là do cô tự mình xông về đó
rồi chiếm lấy chiếc giường của anh.
Thậm chí còn kêu anh là bố trước mặt
mọi người.
Nghĩ lại cô thấy lúc mình uống say đúng
là chuyện gì cũng dám làm, thậm chí chẳng màng đến đường sống sau này của mình.
Cô đặt những bức ảnh đường phố bên cạnh
nhau, rồi tiếp tục lật mở xem Cố Cảnh Sâm còn cố ý giấu giếm gì trong chiếc hộp
này không.
Ánh mắt cô dừng lại ở một hộp quà màu
xanh.
Lật Chi thong thả cầm lấy nó rồi mở ra.
Chiếc bút máy năm lớp 12 anh đưa cho cô
đang ở trong này.
Nhìn nó cũng không còn mới nữa, chắc
cũng đã được người ta đem ra dùng nhiều lần.
Cô mở nắp ra muốn viết một dòng chữ gì
đó thì mới phát hiện trên thân cây bút có khắc một chữ cái L.
Lật Chi chậm rãi mở mắt, cô nhìn chằm
chằm vào đó vài giây.
Đang lúc cô thất thần thì Cô Cảnh Sâm
đã chạy đến trước mặt.
Người đàn ông ngăn hết ánh sáng trước
mặt của Lật Chi, cả cơ thể của cô bị bao phủ bởi hình bóng của của anh.
Cố Cảnh Sâm nhàn nhạt nói: “Nó hỏng
rồi.”
Lật Chi suy nghĩ rồi thuận miệng đáp:
“Hỏng rồi sao anh còn giữ chứ?”
Anh ngồi xổm xuống đất rồi đối mặt với
cô.
Cố Cảnh Sâm lấy chiếc bút máy từ trong
tay của cô, mắt anh vừa mang ý cười lại thầm cảm thán: “Nó vô cùng có ý nghĩ
với anh.”
Cho nên anh muốn giữ lại?
Lật Chi nhìn anh?
Cố Cảnh Sâm lại nói: “Chiếc bút này là
món quà Valentine đầu tiên của anh.”
Lật Chi hơi giật mình, sắc mặt cô dần
trở nên ửng đỏ.
Vậy anh coi đây là món quà của lễ Tình
Nhân sao?
Lật Chi chầm chậm bật cười.
Vì tuổi 17 mà vui vẻ.
Thậm chí anh còn coi đây là món qu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.