Lật Chi bị Cố Cảnh Sâm bế lên mang vào nhà.

Cố Cảnh Sâm ngồi trên ghế sô pha, để Lật Chi ngồi trên đùi mình.

“Em đến đây từ lúc nào?” Anh vén tóc cô ra sau tai, thấp giọng hỏi.

Lật Chi ngoan ngoãn đáp: "Chắc khoảng hai, ba tiếng trước?"

“Cứ ngồi ở bên ngoài chờ anh như vậy sao?” Cố Cảnh Sâm lại hỏi.

Lật Chi gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Ừm."

Anh đặt lòng bàn tay ra sau đỡ lấy gáy cô, từng đốt ngón tay thon dài hữu lực luồn qua mái tóc bồng bềnh, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Lật Chi hỏi: "Phong Bạch thế nào rồi ạ?"

Cố Cảnh Sâm nói: "Cậu ấy phúc lớn mạng lớn, ca phẫu thuật rất thành công, không còn nguy hiểm gì nữa rồi."

"Vậy thì tốt rồi." Lật Chi nói xong liền cắn môi, có hơi do dự nói.

Cố Cảnh Sâm thực sự thấy rất nhẹ lòng vì tình trạng của Phong Bạch đã không còn nguy hiểm nữa. Tâm trạng anh bây giờ rất tốt, lại có hứng muốn trêu chọc Lật Chi: "Nửa đêm nửa hôm, tự nhiên em lại mò đến nhà anh làm gì? Định làm gì thế?"

Lật Chi chớp mắt, khi đôi mắt long lanh của cô khẽ chạm vào ánh mắt sâu thẳm của anh, cô thấy hơi bối rối, chỉ đành nhìn đi chỗ khác rồi len lén nuốt nước bọt.

Cố Cảnh Sâm ghé sát vào mặt cô, áp trán mình vào trán cô, dùng chóp mũi cọ nhẹ lên sống mũi cô, khiến cho cả gương mặt nhỏ của cô như đang chìm trong mùi hương đặc biệt của riêng anh.

Thấy nụ hôn của anh sắp từ từ rơi xuống, cô nhận ra có lẽ những chuyện sắp sửa xảy ra tiếp theo sẽ không thể nào kiểm soát nổi.

Lật Chi lập tức túm lấy vạt áo trên vai anh, khẩn trương gọi anh: “Anh hai ơi…”

Đúng lúc sắp bắt được khóe môi mềm mại cô thì Cố Cảnh Sâm bị cô bắt dừng lại, anh dùng khoảng cách thật gần nhìn chằm chằm về phía cô, giọng đã hơi khàn khàn: "Sao nào?"

Lông mi Lật Chi run lên, giọng nhỏ như muỗi kêu, khó khăn nói: "Em muốn...nói cho anh nghe vài chuyện."

Chỉ trong nháy mắt, Cố Cảnh Sâm đã biết được trong lòng cô thật sự có tâm sự, liền lùi ra sau một chút, chỉ ôm cô như bình thường, nhẹ giọng đáp: "Được, em nói đi."

Lật Chi lại im lặng.

Đột nhiên cô không biết bắt đầu từ đâu.

Cô cũng không biết phải mở miệng ra nói thế nào cho anh hiểu, rằng đã có chuyện gì xảy ra với cô.

Cố Cảnh Sâm kiên nhẫn chờ đợi.

Anh muốn cho cô thời gian, anh vẫn đang đợi cô chịu mở lòng nói cho anh nghe.

Cuối cùng Lật Chi cũng mở miệng, cô chậm rãi nói với anh: “Khi chuẩn bị ra nước ngoài, em bị bố ép phải rời đi. Lúc đó em còn chưa tròn mười tám tuổi, nên không thể tự mình ra quyết định. Dù có muốn phản kháng thì cũng chỉ là công dã tràng, anh đừng trách em nhé..."

Cô ngừng lại, ánh mắt trở nên mờ mịt, khẽ thì thầm: “Đừng trách em lỡ hẹn với anh."

“Ừm.” Cố Cảnh Sâm ôm cô vào lòng, vô cùng trìu mến xoa đầu cô

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play