Vào ban đêm, tất cả mọi
thứ đều im lặng.
Tấm rèm cửa ở trong phòng
ngủ được đóng chặt.
Điều hòa đang hoạt động
và phát ra âm thanh rất nhỏ.
Phần đuôi của tấm rèm cửa
bị hơi gió từ điều hòa thổi nhẹ nhàng, hơi phấp phới.
Lật Chi đang rúc vào lòng
của Cố Cảnh Sâm, chìm vào giấc ngủ say.
Mới một lúc trước thôi,
trên tấm rèm cửa có bóng dáng của một người.
Cố Cảnh Sâm ôm cô vào
lòng, rũ mắt nhìn khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt của cô, anh bất
đắc dĩ bật cười.
Anh nhanh chóng lấy tay
lau đi những giọt nước mắt đó cho cô.
Lúc nãy, cô khóc thật dữ
dội.
Nếu không, anh sẽ không
buông tha cô một cách dễ dàng như vậy.
Cố Cảnh Sâm để cô tiến
sát vào lòng ngực mình, trong đầu anh chợt lóe lên hình ảnh da thịt khi hai
người chạm vào nhau. Anh nghiêng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe mắt có phần
ửng hồng của cô.
Anh lại nằm cùng cô thật
lâu.
Sau đó, Cố Cảnh Sâm mới
cẩn thận rút cánh tay ra khỏi cổ cô.
Anh đắp chăn lại cho cô,
nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ.
Vừa mới mở cửa phòng ra,
Cổ Mục luôn nằm sấp ở cửa phòng ngủ lập tức đứng dậy, nó muốn chui vào phòng
ngủ.
Nhưng Cố Cảnh Sâm đã kịp
giữ nó lại.
"Không được vào
đó." Cố Cảnh Sâm nhỏ giọng ra lệnh cho nó.
Cổ Mục đáp lại một tiếng
"gâu gâu", nó lại nằm sấp xuống lần nữa, canh giữ trước cửa phòng
ngủ.
Cố Cảnh Sâm đi đến phòng
làm việc.
Anh lấy điện thoại di
động ra, gọi cho Dương Phong, bảo Dương Phong đi điều tra một người tên Ninh
Thịnh, càng chi tiết càng tốt.
Chỉ có thể điều tra người
đó một cách rõ ràng thấu đáo, anh mới có thể 'đánh rắn bảy tấc'*.
*Ngạn ngữ mang ý nghĩa ẩn dụ là làm việc gì
cũng phải hiểu rõ sâu xa nguồn gốc, phải nắm được điểm cốt lõi của vấn đề. Cố Cảnh Sâm nhớ lại đêm
nay, Lật Chi đã khóc đến khó chịu như vậy nhưng vẫn nói ra mọi chuyện cho anh
biết, cơn giận dữ trong lòng anh muốn dâng lên.
Anh hận không thể bắt hai
tên khốn nạn đã từng ức hiếp cô, sau đó thiêu sống chúng thành tro tàn mới sảng
khoái được.
Cố Cảnh Sâm cảm thấy có
chút đau đầu, anh lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc rồi châm lửa.
Sau khi hút thuốc xong,
Cố Cảnh Sâm đợi đến khi mùi thuốc trên người bay đi hết mới đứng dậy trở về
phòng ngủ, anh chui vào trong chăn, ôm chặt Lật Chi đang ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Lật Chi
bị một cuộc gọi điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng tiếp
điện thoại, sau đó bỗng nhiên mở mắt ra, vô cùng tỉnh táo.
Cả người cũng ngay lập
tức ngồi dậy.
Lật Chi có chút ngạc nhiên
vui mừng, trái tim đập mạnh hỏi: "Cô Chung, cô không lừa em chứ?"
Chung Hồng Phương cười
cười, giọng nói dịu dàng vang lên: "Hợp đồng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ
em đến đây ký thôi."
Sau khi tắt điện thoại,
Lật Chi quay đầu nhìn Cổ Cảnh Sâm đã bị đánh thức từ trước, cô đột nhiên vui vẻ
nhào tới và ôm lấy anh, cả cơ thể nằm sấp trên người anh, giọng nói mềm mại vui
vẻ: "Anh hai, em được Âm Đại tuyển rồi!"
Cố Cảnh Sâm ôm lấy eo cô,
cười nói: "Anh đã sớm biết là em có thể mà." Sau đó lại càng ôm chặt
cô thêm một chút, đặt cô vào trong lòng ngực của mình, giở giọng trêu đùa:
"Ăn mừng một chút."
Lật Chi: "?"
Cô giãy dụa cơ thể để có
thể trốn tránh bàn tay của anh, lại nhịn không được cười khanh khách, cầu xin
anh tha thứ: "Anh hai, anh hai...còn phải đi làm nữa!"
Cố Cảnh Sâm giống như một
ông vua bị người đẹp hiểu lầm: "Ông chủ cho nghỉ."
"Còn trả cho em tiền
lương."
Lật Chi suy nghĩ, đã ngủ
với ông chủ, còn không cần đi làm. Còn nữa, thế mà lại có thể nhận tiền lương.
Nghe có vẻ khá hợp lý.
Sau đó, quả vải nhỏ đã bị
ông chủ ăn sạch sành sanh.
Buổi chiều, Cố Cảnh Sâm
còn phải tới công ty một chuyến.
Anh mang theo Lật Chi
cùng nhau đi.
Không có ai nghi ngờ điều
đó.
Tất cả mọi người đều cho
rằng Cố Cảnh Sâm dẫn thư ký đi ra ngoài bàn chuyện công việc, buổi chiều mới về
tới đây.
Cố Cảnh Sâm gọi Dương
Phong vào phòng làm việc, không bao lâu sau, L� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.