Mấy câu nói của Dung Yên đã thành công
khơi dậy sự tò mò trong lòng Lật Chi.
Đêm hôm trước khi hai người bọn họ ở
chung một chỗ với nhau, cô được anh đưa về nhà trong tình trạng say rượu đầu óc
không tỉnh táo, thế nên cô thực sự đã ngủ say trong phòng ngủ của anh thêm một
lần nữa.
Nhưng ngay khi Lật Chi tỉnh dậy và chạy
vội ra ngoài để kiểm tra, cô lại chẳng hề chú ý tới việc có mấy tấm bản đồ
đường phố được treo trên tường trong phòng ngủ của anh.
Thậm chí cô còn nghĩ, không biết anh có
vẽ hoạ tiết nào lên trên chiếc xe máy của mình không nữa. Ví dụ như hình trái
tim này? Hay là kiểu cung đường hoa hồng các chẳng hạn.
Nhưng Dung Yên không nói tiếp nữa.
Lật Chi cũng thấy hơi xấu hổ, không hỏi
thêm gì nữa.
Cuộc đối thoại giữa hai người cứ đột
ngột kết thúc như vậy.
Khi trời đã tối, Cố Cảnh Sâm gọi điện
thoại cho Dương Phong, bảo anh ta đưa cô về nhà trước sau đó mới quay lại đón
anh về nhà.
Cuộc sống thường nhật cứ tiếp diễn như
bình thường.
Vào các ngày trong tuần, Lật Chi sẽ
ngồi xe của Dương Phong để anh ta chở đi làm. Vào những ngày nghỉ, cô sẽ dành
thời gian riêng cho Cố Cảnh Sâm.
Cũng như cùng anh đi tới vài nơi khác,
như cửa hàng chuyên bán các loại đàn chẳng hạn?
Nhưng bọn họ chọn mãi vẫn không tìm ra
được cây đàn violin nào có thể khiến cho Lật Chi cảm thấy hài lòng.
Nhịp chảy thời gian cứ trôi qua nhịp
nhàng như vậy, từng giọt nước như đang phát sáng long lanh dưới ánh sáng mặt
trời ấy nhỉ? Không vội vàng chút nào mà lại êm đềm trôi qua.
Thậm chí trước cả khi cô nhận ra điều
đó thì đã tới ngày Lật Chi hẹn Cố Cảnh Sâm cùng đi hẹn hò và xem phim.
Hôm nay là thứ sáu.
Đúng ra cô phải đi làm, nhưng Cố Cảnh
Sâm xấu tính quyết định lấy chuyện công làm việc riêng, tùy tiện kiếm cớ để bắt
thư ký ra ngoài làm việc. Hôm đó anh và Lật Chi sẽ không cần phải trực tiếp tới
công ty nữa.
Lén lút dắt cô ra ngoài chơi trốn việc
một hôm vậy.
Phim chiếu vào buổi chiều.
Nhưng mới sáng sớm Cố Cảnh Sâm đã tới
đón Lật Chi rồi.
Hôm nay anh không đi ô tô mà lại chạy
xe máy.
Lật Chi mặc một chiếc áo phông đồng
màu, kết hợp với một chiếc quần yếm đùi và một đôi giày trắng, dáng vẻ năng
động tràn đầy sức sống tươi trẻ của tuổi thanh xuân.
Cố Cảnh Sâm đưa cho Lật Chi một chiếc
mũ bảo hiểm gắn tai mèo có màu hồng cực kỳ dễ thương.
Lật Chi đội chiếc mũ tai mèo lên, tò mò
hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Cố Cảnh Sâm dùng bàn tay to vỗ nhẹ lên
đỉnh chiếc mũ bảo hiểm của cô, cười nói: "Anh cũng không biết."
"Đi đâu cũng được mà."
Lật Chi nghe vậy liền hiểu ngay, chỉ
cần cô nói điểm đến thì anh sẽ đưa cô tới bất cứ đâu.
Cô có chút chờ mong leo lên sau xe,
vươn tay tới ôm chặt lấy eo anh.
Sau khi động cơ xe khởi động và rời
khỏi khu dân cư, chiếc xe dần dần tăng tốc trên đường.
Lật Chi đang ngồi đằng sau anh, đột
nhiên nhớ tới những điều Dung Yên đã nói với mình vào tối ngày hôm đó, trong
đầu đã sớm vạch ra lộ trình từ lâu.
Đi thẳng.
Rẽ trái, gặp cột đèn giao thông, tiếp
tục đi thẳng mà không chuyển hướng.
Tại giao lộ tiếp theo, rẽ phải.
Rẽ trái một lần nữa.
Lần đầu tiên họ dừng lại.
Lật Chi nhìn chằm chằm lối vào của khu
vui chơi, thậm chí còn đang cố gắng suy nghĩ về những điểm đặc biệt trên con
đường mà hai người bọn họ vừa đi qua.
Nhưng mà, dù cho trong đầu Lật Chi đã
sớm phác họa xong lộ trình di chuyển của bọn họ thì cô vẫn chẳng thấy có điểm
nào đặc biệt hết.
Đó chỉ là một tuyến đường rất bình
thường thôi mà.
Cứ vừa đi vừa dừng như vậy ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.