Lật Chi sững sờ nhìn Cố Cảnh Sâm.
Sau khi anh nói xong, cả hai người
không ai nói gì nữa.
Trong phòng hoàn toàn yên lặng.
Một lúc lâu sau, Lật Chi hơi hạ người
xuống.
Cô từ từ nghiêng người về phía trước,
vươn tay tới câu lấy cổ Cố Cảnh Sâm.
Sau đó cô nâng cằm lên, nhẹ nhàng dâng
đôi môi mềm mại lên, khe khẽ chạm vào khóe môi anh.
Cố Cảnh Sâm hạ mắt xuống nhìn cô, đôi
mắt sâu thăm thẳm nhìn cô không chớp mắt.
Cái chạm khẽ khàng trên môi anh mang
tới sự ma sát dịu dàng mà không kém phần tê dại, như thể có một chú mèo nhỏ
đáng yêu đang xoè móng vuốt trêu đùa nơi đầu quả tim anh.
Sau khi bị hành động vụng về của cô
khiêu khích thêm vài lần, cuối cùng Cố Cảnh Sâm cũng không trêu chọc cô nữa.
Anh trực tiếp chồm người tới, đè Lật
Chi xuống ghế sô pha, từ tư thế phòng thủ chuyển sang tư thế tấn công, mạnh mẽ
như vũ bão.
Rõ ràng máy điều hòa nhiệt độ trong
phòng vẫn luôn bật, nhưng nhiệt độ không khí vẫn đang dần tăng lên.
Bầu không khí này khiến cả người Lật
Chi nóng bỏng lên như đang bị lửa thiêu đốt.
Lúc đầu, cô chỉ bị anh đè lên, lưng áp
vào thành ghế sô pha.
Sau đó, Cố Cảnh Sâm cảm thấy có chút
không hài lòng nên đã trực tiếp bế Lật Chi lên, hai người nhanh chóng đổi vị
trí cho nhau.
Anh trở thành người tựa lưng trên ghế
sô pha, còn Lật Chi đang ngồi quỳ trong lòng anh.
Bàn tay to rộng của Cố Cảnh Sâm vươn
tới, một tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc bồng bềnh của cô, tay còn lại ôm lấy
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dưới đáy mắt sâu thẳm của anh như đang lóe lên tia
sáng khó nói thành lời.
Lật Chi bị anh hôn lâu đến độ quên cả
việc phản kháng, hai mắt mơ màng như đã mất đi tiêu cự, đôi môi đỏ mọng căng
tràn trông cực kỳ dụ hoặc.
“Còn năm tiếng nữa.” Cố Cảnh Sâm thấp
giọng nói: “Làm gì bây giờ?”
Lật Chi cắn môi, mềm mại tựa vào trong lòng
anh. Cô gối đầu trên lồng ngực anh, chất giọng mềm mại ngọt ngào như nuốt mật:
"Vậy anh..."
Cô hơi do dự, thấp giọng nói:
"Anh...đi theo em..."
"Tập đàn đi."
Cố Cảnh Sâm thấy cô cứ xấu hổ cùng do
dự mãi như vậy, còn tưởng cô đang muốn quyến rũ anh, rủ anh đi làm những chuyện
ngọt ngào hơn nữa mà chỉ có các đôi tình nhân mới làm.
Lật Chi vòng tay qua ôm cổ Cố Cảnh Sâm,
nghiêng đầu tựa vào vai anh, cụp mắt xuống khẽ thì thầm: “Lâu rồi em không được
chơi đàn violin, chắc chắn sẽ có lúc đàn sai. Anh đừng cười em đấy nhé."
Cố Cảnh Sâm dùng lòng bàn tay lành lạnh
của mình vuốt dọc tấm lưng mảnh khảnh của cô, thấp giọng đáp: "Được, anh
sẽ không cười em."
Một lát sau, Cố Cảnh Sâm cũng không đùa
cô nữa, cuối cùng nhịp tim hỗn loạn do trong lồng ngực Lật Chi cũng đã bình
tĩnh lại. Cô lấy cây đàn violin ra khỏi hộp, bắt đầu cẩn thận chỉnh dây cùng
cần đàn.
Cô vừa mới nói dứt lời, Cố Cảnh Sâm đã
vội kéo cô lên lầu.
Hai người đi đến phòng để đàn.
Trong phòng còn có một cây đàn Grand
piano ba chân màu đen mới tinh.
Cố Cảnh Sâm ngồi xuống chiếc ghế đàn
piano, quay đầu lại nói với Lật Chi: "Anh sẽ phối hợp với em."
"Lâu rồi anh cũng không chơi đàn,
chắc sẽ có lúc đàn sai đấy."
Lật Chi nhìn cây đàn piano to lớn bên
cạnh thấy, đột nhiên thấy hơi khẩn trương.
Bước đi cũng vô cùng cứng nhắc.
Cố Cảnh Sâm thấy dáng vẻ khó chịu của
cô, anh muốn xoa dịu tâm trạng của cô, tinh ý nói: "Nếu không thì em cứ để
anh thử đàn một bài trước xem sao. Sau đó em có thể dựa theo nhịp điệu để kéo
đàn."
Lật Chi yên tâm hơn, lập tức gật đầu:
"Được ạ."
Anh hít một hơi thật sâu, đưa tay chạm
vào từng phím đàn đen trắng của chi� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.