Trên đường về, Lật Chi dần nhận thức lại được, Cố Cảnh Sâm đang đưa cô đi làm chuyện gì.

Khung cảnh tối mịt ngoài cửa số vụt qua, tốc độ của xe rất nhanh chỉ đủ để Lật Chi bắt thấy chiếc bóng mơ hồ.

Cô vô thức nhận ra mà trở nên căng thẳng.

Dần dần có chút đứng ngồi không yên.

Lúc Lật Chi nói câu đó, thật sự đúng là thật lòng.

Nhưng nếu đột nhiên quay về phải đối mặt với nhau một cách thẳng thắn như vậy thì cô vẫn chưa chuẩn bị tốt.

Lật Chi cắn chặt môi, cô thấp thỏm không yên mà không ngừng liếc sang Cố Cảnh Sâm.

Nhưng miệng giống như bị keo dính dính chặt lại vậy, không có cách nào mở miệng.

Cố Cảnh Sâm thậm chí còn vui vẻ để cô chọn địa điểm, cười hỏi cô: “Nhà em hay là nhà anh?”

Đến bước này rồi, Lật Chi không thể nói bất kỳ lời gì để lùi chuyện này lại.

Cô chỉ có thể bất chấp trả lời: “Nhà anh...”

Lông mày Cố Cảnh Sâm khẽ nhướng lên, anh mím môi cười một cách kiềm chế.

Sau đó Lật Chi bừng tỉnh, cũng không chú ý bọn họ đang đi về hướng nào.

Cho đến khi, xe dừng dưới lầu nhà cô.

Lật Chi mơ hồ không hiểu mà nhìn cảnh vật trước mắt, sững người.

Cố Cảnh Sâm đã xuống xe, anh đi vòng lên trước đầu xe rồi đi đến bên chỗ cô, mở cửa xe rồi dắt cô xuống xe.

Lật Chi cho rằng anh quyết định tạm thời tha cho cô, trong lòng khẽ thở ra một hơi.

Cô bị anh nắm lấy tay bước vào lầu, đi thang máy tới phòng cô.

Kết quả lại nghe thấy Cố Cảnh Sâm nói một cách hời hợt: “Nhà anh có chó không tiện, vẫn nên ở chỗ này của em đi.”

Lật Chi vừa ra khỏi thang máy, nhập mật mã cửa xong: “!!!”

Cửa “Cạch” một tiếng nhẹ, mở rồi.

Lật Chi đứng bất động ở cửa không hề di chuyển.

Cô Cảnh Sâm cúi người, nhích gần tới trước mặt cô, nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ như vậy của cô, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.

Anh giơ tay cốc vào đầu cô, tốt bụng nói: “Cho em một cơ hội nữa, có muốn anh vào nhà với em không?”

Lật Chi lập tức lắc đầu, đầu cô lắc như trống lắc tay.

Cố Cảnh Sâm nói: “Vậy sau này em phải chú ý một chút.”

Lật Chi mù mịt nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Chú ý cái gì?”

Cố Cảnh Sâm lí do lí trấu: “Đừng chọc ghẹo anh.”

Sau đó ngữ khí lại hồi phục lại vẻ thản thiên của ngày thường, thậm chí nghe lên có vẻ có chút gợi đòn: “Nếu còn đốt lửa lần nữa, em phải chịu trách nhiệm đấy.”

Mắt Lật Chi chớp chớp rất nhanh, ánh mắt lay động của cô khẽ trốn khỏi tầm mắt của anh.

Anh đẩy cô vào trong nhà, anh khẽ thở dài ma

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play