Lật Chi mở cửa nhà ra.
Cố Cảnh Sâm đang đứng ở bên ngoài.
Anh nhìn thấy trên người cô còn mặc áo
khoác ngoài của anh, bàn chân trắng bóc cứ dẫm lên trên nền nhà lạnh giá như
vậy.
Vành mắt Lật Chi ửng hồng, cô nghiêng
mặt nhìn anh, sau đó vươn tay ôm lấy eo anh, giống như trốn vào lòng của anh
vậy.
Lúc thật sự cảm nhận được hết hơi ấm
trên người anh, mây mù trong lòng Lật Chi trong nháy mắt mới biến mất.
Cảm xúc của cô cũng không suy sụp như
vậy nữa.
Cố Cảnh Sâm ôm cô lên bước vào nhà.
Anh đặt cô ngồi trên chiếc tủ, lòng bàn
tay ấm áp của anh bao lấy đôi chân xinh xắn của cô, hơi lạnh.
Giọng điệu của Cố Cảnh Sâm có hơi trách
móc: “Sao lại không mang dép.”
Lật Chi chớp mắt, chột dạ không lên
tiếng.
Anh kéo lấy chiếc áo khoác ngoài mà vẫn
được cô mặc trên người như cũ, môi anh hiện lên một nụ cười, hỏi: “Thích sao?”
Lật Chi vẫn chưa hiểu anh nói đến cái
gì, Cố Cảnh Sâm vô cùng hào phóng nói: “Tặng em đó.”
Giờ cô mới có chút chậm chạp nhận ra,
anh đang nói đến chiếc áo khoác ngoài mà cô đang mặc trên người.
Cô cúi thấp đầu, giống như một em bé
giang hai tay khẽ lay lay tay áo, cô cười nhẹ.
Là của cô rồi.
Cố Cảnh Sâm cong ngón tay, anh gõ một
cái thật nhẹ trên trái cô, giọng nói chầm chậm trầm thấp: “Mang giày, đưa em đi
ăn trưa.”
Lúc này Lật Chi mới thoát khỏi sự vui
vẻ, cô đang muốn nhảy xuống khỏi tủ, Cố Cảnh Sâm bèn ôm lấy eo cô, để cô truột
xuống khỏi tủ một cách chậm rãi, chân cô giẫm trên giày anh.
Lật Chi quay nửa người, mở tủ giày ra,
lấy bừa một đôi giày vải, cũng không cần dùng tay để đi giày, nhẹ nhàng giẫm
chân một cái là được.
Sau khi mặc giày xong, cô ngẩng đầu nói
với Cố Cảnh Sâm: “Em không đem điện thoại nữa.”
Khóe miệng Cố Cảnh Sâm để lộ ra một nụ
cười nhẹ, lông mày khẽ giương lên, vừa nuông chiều vừa dung túng nói: “Ừm, có
anh đây.”
Vậy là hai tay Lật Chi trống không cùng
Cố Cảnh Sâm ra khỏi cửa.
Ngay lúc từ trong nhà đi ra Lật Chi mới
phát hiện, thời tiết buổi sáng còn âm u, bây giờ đã dần chuyển sang hửng nắng.
Vốn dĩ Cố Cảnh Sâm phải lái xe, nhưng
sau khi lên xe anh hỏi cô muốn đi đâu ăn thì Lật Chi lắc đầu.
Hỏi cô muốn ăn gì, Lật Chi lại tiếp tục
lắc đầu.
Cố Cảnh Sâm bèn nghĩ đến một chiêu.
Anh xuống xe, đi vòng qua trước xe, mở
cửa ghế phụ ra rồi ôm Lật Chi xuống, ôm cô đến bên ghế lái, thắt dây an toàn
cho cô rồi đóng cửa xe lại.
Sau đó an ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.