Phòng riêng vốn chỉ mở thời gian của một bộ phim.

Nhưng sau khi chiếu xong ‘Thư tình’ thì Lật Chi còn chọn thêm một bộ phim khác.

Cố Cảnh Sâm dứt khoát bao luôn phòng nguyên đêm.

Mặc dù rạp chiếu phim tình nhân chỉ là một gian phòng nhỏ, nhưng vẫn có giường chiếu đầy đủ, buồn ngủ thì có thể ngủ được luôn.

Lật Chi ngả vào lòng Cố Cảnh Sâm, xem phim vô cùng nghiêm túc.

Cố Cảnh Sâm không có hứng thú lắm, có chút lơ đãng xem cùng cô, ngón tay của anh trong vô thức chơi đùa với mái tóc cô, từng vòng từng vòng một quấn quanh trên tay mình.

Qua một lúc, Lật Chi dần dần buồn ngủ, mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Cố Cảnh Sâm nhớ đến còn có chuyện chưa nói với cô, giọng nói của anh rất nhẹ, ấm áp hỏi: “Bọn Phong Bạch muốn cùng nhau tụ họp ăn cơm, muốn đi không?”

Lật Chi lười nhác ngáp một cái, cô vốn chưa phản ứng kịp đã đáp bừa: “Được ạ.”

Sau khoảnh khắc đó, Lật Chi vốn nhắm mắt lại thì lại đột nhiên mở lớn mắt, ánh mắt cô bối rối lúng túng, gọi anh với giọng nói bồn chồn: “Anh hai...”

Cố Cảnh Sâm không cười nữa: “Phản ứng lại được rồi hả?”

Lật Chi nâng tay gãi đầu, có chút ngại ngùng.

“Không phải anh nói đâu, Phong Bạch và Lăng Khiêm nhìn ra được.” Anh giải thích sự việc với cô.

Lật Chi có chút kinh ngạc.

Cố Cảnh Sâm vô cùng không thích giải thích gì với người khác.

Anh lười phải nói, cũng không để ý người khác nghĩ thế nào.

Nhưng mà, hiện tại.

Nhưng anh lại rất hiền hòa, rất nhẫn nại nói rõ duyên cớ với cô.

Tròng lòng Lật Chi vô cùng cảm động, nhưng có chút chua xót.

Anh rõ ràng là một người cao cao tại thượng, xưa nay cũng không thèm giải thích với bất kỳ ai, cho dù là một chút.

Nhưng lại bằng lòng cúi đầu, từng câu từng chữ một nói nguyên nhân với cô.

Lật Chi vội vàng nói: “Không sao, nói với họ cũng không sao.”

Lông mày của Cố Cảnh Sâm khẽ giương lên, hỏi cô: “Nói với người nhà anh và người trong công ty cũng không sao hả?”

Lật Chi không đủ tự tin nhẹ nhàng cắn môi.

Không phải là không muốn, chỉ là...

Bọn họ biết rồi có sẽ nghĩ rằng, cô không đủ tốt, căn bản không xứng với anh.

Lật Chi khẽ rũ mắt, lông mi dài run lên.

Cô muốn đàn violon lại.

Thật ra cô luôn muốn.

Cái hôm lúc cô nhìn thấy hai bạn học cấp ba ở trong cửa hàng, sự xúc động trong cơ thể cô kia gần như đạt tới cao trào.

Chỉ là sớm muộn mà thôi.

Nếu đã như vậy.

Vậy thì nên cố gắng vượt qua mọi trở ngại, sớm sẽ trở lại làm cái người Gladys đang được mọi người chờ đợi kia.

Cố Cảnh Sâm nhìn thấy cô vẫn luôn không lên tiếng, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cách an ủi, nhẹ giọng thì thầm: “Trêu em đó, còn xem là thật hả?”

Lật Chi hỏi một đằng, trả lời một nẻo, đột nhiên nói với cô: “Anh hai, đợi trời sáng, anh đến cửa hàng đàn chọn đàn violin với em nhé?”

Vẻ mặt Cố Cảnh Sâm khẽ sững sờ, rất bất ngờ nhìn chằm chằm cô.

Rõ ràng là không nghĩ tới đột nhiên cô sẽ đưa ra quyết định này.

Lật Chi cắn môi, mềm mại nói: “Đàn violin của em hư rồi, suốt mà vẫn chưa mua cái mới.”

“Em nghĩ...”

“Không gấp, không nhất thiết phải ngày mai đi mua, món đồ kiểu này phải chọn từ từ.” Cố Cảnh Sâm ấm giọng nói với Lật Chi: “Chọn một cái thích hợp với em nhất.”

Lật Chi nghe lời gật đầu: “Dạ.”

Lại nói: “Anh chọn với em.”

Giống như làm nũng, van nài.

Cố Cảnh Sâm cười, giọng nói anh ngân dài: “Được.”

Anh dựa gần vào Lật Chi, mũi anh cọ vào cô, cọ đến mức cô ngồi trong lòng anh cười khanh khách.

Nghịch qua nghịch lại, cánh môi dán vào với nhau.

Cố Cảnh Sâm thành thạo hôn cô, hôn đến mức làm cho Lật Chi quay cuồng choán

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play