Cố Cảnh Sâm chở Lật Chi về chỗ anh đang
ở.
Khi đến cửa, cả người Lật Chi đều dán
lên phía sau lưng của anh. Có vẻ như đã ngủ say.
Cố Cảnh Sâm cởi ống tay áo khoác đang
cột chặt họ lại với nhau. Sau khi xuống xe, anh gỡ nón bảo hiểm cho Lật Chi và
bế ngang cô lên…
Sau khi vào cửa, anh bế cô đi thẳng lên
trên tầng hai. Đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, đặt Lật Chi đang ngủ rất mê say
lên giường của anh.
Cổ Mục vẫn luôn đi theo phía sau Cố
Cảnh Sâm kể từ khi anh bước vào nhà. Khi nhìn thấy Lật Chi đang nằm trên chiếc
giường lớn mềm mại, chó lớn nhấc chân tính trèo lên thì bị Cố Cảnh Sâm dùng tay
đẩy ra, thấp giọng nói: “Con đừng có quấy rối.”
Cổ Mục hơi ủy khuất mà đi quanh giường
hai vòng. Sau đó, nó bị Cố Cảnh Sâm đuổi ra và nhốt ở bên ngoài phòng ngủ.
Anh ngồi ở bên mép giường, hạ tầm mắt xuống
nhìn chăm chú Lật Chi đang ngủ say nằm ở trên giường. Anh chậm rãi duỗi tay,
vén vài sợi tóc dính trên mặt của cô.
Cố Cảnh Sâm nghĩ cảnh anh đưa cô tới
dưới lầu, cởi nón bảo hiểm cho cô, gương mặt cô toàn là nước mắt khiến trái tim
anh đau nhói.
Cô nói cô muốn về nhà.
Nhưng cô lại nói cô không có nhà.
Cố Cảnh Sâm đặt tay trên đỉnh đầu của
cô, xoa rất nhẹ. Anh chợt hạ giọng nói với cô: “Để anh cho em.”
Sau khi Thích Nguyệt về đến nhà thì mới
phát hiện ra Lật Chi cũng không có về nhà.
Mặc dù biết rằng có Cố Cảnh Sâm ở đó,
Lật Lật sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Thích Nguyệt vẫn gọi điện cho Cố Cảnh
Sâm hỏi thăm tình hình của Lật Chi.
Anh vẫn luôn ngồi ở mép giường. Cố Cảnh
Sâm thấy điện thoại rung lên, lấy điện thoại ra thì thấy Thích Nguyệt đang gọi
đến. Sau đó, anh cầm điện thoại bước ra ngoài phòng ngủ, đứng ở phía sau cửa
bắt máy.
“Cố tổng, Lật Lật hiện hiện giờ đang ở
đâu?” Thích Nguyệt hỏi.
Giọng điệu của Cố Cảnh Sâm tự nhiên và
thong dong: “Nhà tôi.”
“Cô ấy không nhớ mậ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.