Cố Cảnh Sâm ngồi trên ghế, nghiêng đầu
nhìn Lật Chi đang đứng cạnh bàn ăn.
Sau khi lời của anh được nói ra, căn
phòng lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh một lần nữa.
Thậm chí yên tĩnh đến mức có thể nghe
được hơi thở nhẹ của bọn họ.
Lật Chi ngây người, nhẹ nhàng hỏi anh:
“Vì sao anh lại muốn thử với tôi?”
Cố Cảnh Sâm im lặng một lát.
Sau đó anh bất đắc dĩ thở dài, nói:
“Anh thích em.”
Thích cô.
Bốn chữ được thốt ra rất nhẹ nhàng
nhưng cực kỳ nghiêm túc.
Khiến Lật Chi đột nhiên như được đả
thông hai mạch, nhớ tới những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây.
Không tính trước kia, cũng chỉ là một
vài cảnh tượng gặp lại nhau, không ngừng hiện lên hàng loạt trong tâm trí cô.
Anh nhảy vào bể bơi bế cô lên vì cô bị
chuột rút, ngồi xổm xuống trước mặt cô để thực hiện thao tác giãn cơ cho cô.
Trong buổi họp mặt bạn bè dường như anh
có ý tuyên bố chủ quyền, nói thẳng ra cô là thư ký riêng của anh, không cho
người khác động vào.
Anh cõng cô từ từ leo lên đỉnh núi.
Anh còn cho phép cô độc chiếm giường
của anh để ngủ một đêm vì say rượu và phát sốt.
Anh đến cửa hỏi thăm khi cô bị sốt,
đích thân mang cho cô những món ăn cùng với đồ ăn vặt mà cô thích.
Ở tiệc rượu, anh khoác áo cho cô, cho
cô mượn áo khoác giúp cô đỡ bị lạnh.
Anh xuất hiện kịp thời khi cô đang
hoảng sợ vì bị Tất Thư theo đuôi, để cô ở phía sau mình để bảo vệ.
Anh đã tinh ý nhận ra cô bị cảm, nhắc
nhở cô uống thuốc.
Đêm hôm giao thừa anh gõ cửa nhà cô,
cùng cô ăn tết, để cô không phải một mình.
…
Từng thứ một cứ lần lượt xuất hiện ở
trong đầu Lật Chi như đang cưỡi ngựa xem hoa vậy.
Xâu chuỗi mọi việc lại, thật giống như
sự ấm áp trên phim.
Ngay cả ngày hôm qua.
Sau khi cô uống say, anh mang cô về
nhà.
Để cô ngủ trong phòng anh.
Ngay cả khi cô thức dậy vào sáng sớm,
quần áo chỉnh tề, không có gì thay đổi.
Anh nói anh thích cô.
Vậy… Trong số những người nói thích cô,
anh là người duy nhất thành thật.
Và anh cũng là người duy nhất khiến cô
cảm thấy an toàn khi ở cạnh.
Trong chốc lát, đôi mắt Lật Chi đã ngân
ngấn nước mắt, rồi tuôn trào.
Có rất nhiều lần, cô cũng không hy vọng
xa xôi rằng Cố Cảnh Sâm sẽ thích cô.
Chỉ có duy nhất một lần lúc cô cảm giác
giống như anh thích cô, lấy hết can đảm để thử nhưng cuối cùng lại vô ích.
Một lúc sau cô lại không dám có những
hy vọng xa vời ấy.
Cô luôn cảm thấy.
Cố Cảnh Sâm rất hoàn hảo, anh phát sáng
như vậy.
Chàng thanh niên chói lòa trong ký ức
của cô vẫn đang tỏa sáng, là người ưu tú và bắt mắt nhất.
Mà cô.
Hoàn toàn không có thứ gì như vậy.
Hai bàn tay trắng.
Làm sao có thể xứng với anh?
Cố Cảnh Sâm thấy cô lại khóc, đứng lên
đi đến trước mặt cô, cúi đầu rũ mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Đường viền môi vẫn còn thẳng.
Lật Chi đưa tay dụi mắt, miễn cưỡng lau
nước mắt đi, nhẹ giọng nói: “Là em không tốt…”
Không trực tiếp từ chối.
Nỗi lo của Cố Cảnh Sâm được gi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.