Lật Chi sững sờ nhìn Cố
Cảnh Sâm.
Đã lâu rồi cô không có
nhìn thấy anh như thế này…
Một cây đen thui với
trang phục thường ngày, chân đi đôi giày thể thao viền trắng, đôi chân dài hơi
cong cong. Anh vững vàng chống chiếc xe máy để giữ cân bằng…
Chiếc mô tô màu đen càng
trông rất ngày cùng với chiếc mũ bảo hiểm full đen trên đầu anh.
Lật Chi dường như có thể
thấy được chàng thanh niên yêu tha thiết chiếc xe máy lúc còn đi học.
Trái tim của cô hoàn toàn
không nghe lời, một mình náo loạn ở trong ngực của cô như là trình diễn binh
hoang mã loạn.
Lật Chi cắn cắn phần thịt
mềm trong miệng mình. Sau đó cô gọi nhẹ anh một tiếng: “Học trưởng.”
Cố Cảnh Sâm thấp giọng âm
trầm, trả lời cô: “Đang đi đâu?”
Lật Chi chớp chớp hai
mắt. Cô không trả lời, anh lại hỏi: “Để tôi chở cô một đoạn?”
Lật Chi lập tức lắc đầu
như trống.
Cô hoảng hốt, nhẹ giọng
nói: “Không cần, tôi sắp tới nơi rồi.”
Cố Cảnh Sâm đương nhiên
nhìn ra cô đang trốn tránh anh, muốn kéo dài khoảng cách giữa anh và cô. Vì thế
anh cũng không ép nữa, khởi động xe chuyển biến giống như một cơn gió lướt qua
trước mặt cô.
Dù sao tương lai còn dài.
Anh không tin cô sẽ luôn
có thái độ như này.
Lật Chi chờ đợi đèn xanh
tiếp theo, băng qua đường lớn và tiếp tục dựa theo hướng dẫn chỉ đường đi tới
quán bar.
Tám phút sau, Lật Chi
cuối cùng cũng tới địa điểm đã hẹn.
Cô quẹo vào ngõ nhỏ thì
lập tức nhìn thấy Thích Nguyệt đang đứng trước cửa quán bar.
Lật Chi tắt hướng dẫn,
cất điện thoại, bước nhanh hơn về phía Thích Nguyệt.
“Thích Nguyệt!” Cô lớn
giọng gọi, giọng điệu vẫn như cũ vô cùng mềm ngọt.
Thích Nguyệt đang lướt
Weibo thì nghe được tiếng hét của Lật Chi. Cô ấy ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau
đó mi mắt cong cong và cười rộ lên.
Chờ Lật Chi đi tới, Thích
Nguyệt định mở miệng nói với Lật Chi vài điều: “Này, Lật Lật…”
Lật Chi dường như rất
hưng phấn, chỉ vào cửa quán bar mà tăng âm lượng của giọng nói lên. Tiếng nói
mềm như bông nhưng lại nghe rất hùng hồn: “Đi! Đi câu đàn ông thôi!”
Lời nói của cô hình như
có hơi quá và bị nghẹn lại ở miệng. Lật Chi làm gì có cái gan đó. Hơn nữa, cô
ước gì những người đàn ông đó có thể cách xa cô ra một chút.
Chỉ là trong lòng cô thực
sự đang rất buồn bực, bực bội đến mức muốn trút giận nên thuận miệng nói một
câu.
Bản thân cô căn bản không
coi đó là sự thật.
Nhưng mà.
Lật Chi trăm triệu lần
cũng không thể nghĩ tới. Sau khi cô nói câu đó xong, đột nhiên một người từ
trong quán bar đẩy cửa ra.
Cố Cảnh Sâm ngậm điếu
thuốc trong miệng đi ra. Anh đứng ở trên bậc thang, hạ mắt nhìn chằm chằm Lật
Chi vài giây.
Những tia lửa trên điếu
thuốc đang cháy bập bùng, làn khói mập mờ che đi hơn phân nửa gương mặt của
anh…
Thích Nguyệt hạ giọng nói
với Lật Chi: “Tớ định nói với cậu là tớ nhìn thấy Cố Cảnh Sâm…”
Nhưng chưa kịp nói ra hết
thì đã bị Lật Lật nói câu câu đàn ông kia.
Lật Chi trong lúc nhất
thời đóng băng ngay tại chỗ.
Cố Cảnh Sâm rút điếu
thuốc ra khỏi miệng. Sau khi hít mây nhả khói một hơi, anh mới từ từ mà mở
miệng hỏi Lật Chi: “Đàn em muốn câu người đàn ông như thế nào?”
Lật Chi: “…”
Cô vừa xấu hổ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.