Trên đường đưa Lật Chi về nhà, Cố Cảnh
Sâm được ngồi nghe một cuộc điện thoại của Lật Chi.
Là Trang Tỉnh gọi cho cô.
Khoảnh khắc mà Lật Chi nhận cuộc gọi,
khẽ cười gọi tên Trang Tỉnh, sắc mặt của Cố Cảnh Sâm mới vừa bình tĩnh lại
không lâu, đột nhiên trầm xuống như bị dội một gáo nước lạnh.
Trong xe im lặng.
Vậy nên cuộc trò chuyện trong điện
thoại của Lật Chi vô cùng rõ ràng.
“Lật Chi, tối ngày mai chúng ta ra
ngoài gặp mặt đi.” Trang Tỉnh đi thẳng vào vấn đề.
Lật Chi hiểu những lời này của cậu ấy
là có ý gì, là cô và cậu ấy, còn có Thích Nguyệt, ba người ra ngoài hẹn gặp
mặt. Không chút do dự, cô lập tức đồng ý với cậu ấy, cười nói: “Được thôi!”
“Ok, trước cứ như vậy, địa điểm thì đợi
tớ xem lại đã, chọn xong rồi tớ báo cho cậu.”
“Ok.”
Lật Chi vừa mới tắt điện thoại, ngay
sau đó Cố Cảnh Sâm lập tức mở miệng, nói với cô với một giọng điệu dùng trong
công việc: “Đêm mai đi tham dự một bữa tiệc với tôi.”
Lật Chi thậm chí hoài nghi Cố Cảnh Sâm
đang cố ý “chơi” cô.
Cô vừa mới đồng ý với Trang Tỉnh là đêm
mai sẽ cùng Trang Tỉnh còn có Thích Nguyệt hẹn gặp mặt, anh lại đột nhiên yêu
cầu cô tăng ca đi dự tiệc tối.
Chẳng lẽ… Là bởi vì lần trước cô uống
rượu giúp công ty ký hợp đồng, nên anh cho rằng cô có năng lực?
Công tác yêu cầu, Lật Chi không tình
nguyện cũng không còn cách nào, đành phải rầu rĩ mà đồng ý: “Vâng.”
Sau đó Lật Chi mở WeChat trên điện
thoại cô ra, nhắn một lời xin lỗi với Trang Tỉnh, nói với Trang Tỉnh là đêm mai
cô phải tăng ca đột xuất, phải đi dự một bữa tiệc, không thể đi ăn tối với bọn
họ.
Trang Tỉnh nhìn thấy Lật Chi nhắn như
vậy, trong lòng cậu ấy đã đoán được kha khá nguyên do.
Cuối cùng, hai người quyết định sau khi
Lật Chi tan làm sẽ lấy lý do là hẹn Thích Nguyệt ra ăn cơm, giúp Trang Tỉnh
giấu cô ấy, lừa Thích Nguyệt tới.
Tạo cho Thích Nguyệt một bất ngờ nho
nhỏ.
Lật Chi xuống xe ở trước cửa tòa nhà,
đợi đến khi cô bước vào thang máy, nhìn thấy mình trong gương của thang máy, cô
mới chợt nhớ ra mình đã quên trả lại áo khoác cho Cố Cảnh Sâm.
Lật Chi thầm than một tiếng, thầm nghĩ
ngày mai đem đi giặt, buổi tối lại mang qua trả cho anh.
Vừa vặn đến lúc đó có thể lấy lại quần
áo và giày dép để trong cốp xe anh.
Cô đứng trước gương, nhìn bản thân ăn
mặc một cái áo vest rộng thùng thình.
Vậy mà lại cảm thấy có hơi hợp.
Lật Chi hơi xoay người, giơ tay lên,
muốn thò đầu ngón tay ra khỏi cổ tay áo.
Ui, thật lớn.
Có thể coi thành váy vest* mà mặc.
*Hình ảnh minh họa:
Sau khi về đến nhà, Thích Nguyệt nhìn
thấy Lật Chi mặc một cái áo vest của nam thì kinh ngạc mà trừng mắt nhìn cô hai
giây, sau đó vội vàng hỏi Lật Chi: “Lật Lật, cậu mặc áo vest của Cố Cảnh Sâm
à?� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.