Lúc Lật Chi tỉnh dậy, cô phát hiện mình
đang coi Cố Cảnh Sâm như một chiếc gối hình người mà dựa vào.
Tim cô nhất thời đập lỡ một nhịp, cô
lập tức rời đầu khỏi vai anh, đầy thấp thỏm và kinh hoảng mà nhỏ giọng xin lỗi
anh: “Thật xin lỗi…”
Cố Cảnh Sâm cũng không có giống như lần
trước, âm dương quái khí hỏi cô có thoải mái hay không, cũng không có nói đến
chuyện trừ tiền lương của cô.
Anh chỉ nói một câu: “Mấy ngày kế tiếp
cô qua nhà tôi chăm sóc Mục Mục giúp tôi, giống như lần trước đấy.”
Giữa trưa hôm nay, Dương Phong đưa đến
tin tức, nói Dương Giang đã từ nước ngoài trở về.
Lần này anh bắt buộc phải đích thân gặp
mặt Dương Giang mới thôi.
Lật Chi không nghĩ tới lần này anh lại không so đo với cô, trong lúc nhất thời
có hơi không phản ứng kịp, chỉ ngoan ngoãn mà lúng ta lúng túng đồng ý: “Vâng.”
Sau đó cô đã đi xuống xe.
Lúc này cô mới nhìn thấy Dương Phong
đứng ở ven đường, trong tay cầm điếu thuốc, không bậc lửa.
Lật Chi vừa rồi chỉ lo hoảng hốt, hoàn
toàn không chú ý tới chuyện Dương Phong không ở trong xe.
Cô khẽ mỉm cười với Dương Phong, hơi
gật đầu, sau đó từng bước một đi vào trong nhà.
Dương Phong cất điếu thuốc, trở lại
trong xe.
Khi anh ta khởi động xe định rời đi, Cố
Cảnh Sâm đang ngồi ở ghế sau nói: “Đặt vé cho ngày mai đi.”
Dương Phong trả lời: “Vâng.”
Lúc Lật Chi về đến nhà, Thích Nguyệt
còn chưa về.
Cô thay bộ váy lễ phục xinh đẹp ra, đột
nhiên nghĩ đến, quần áo của mình còn ở
trên xe của Cố Cảnh Sâm.
Ngày hôm qua là một bộ, hôm nay lại
thêm một bộ, bởi vì mỗi lần trở về, Dương Phong đều dùng một chiếc xe khác chở,
dẫn tới cả hai bộ quần áo của cô, tất cả đều chưa lấy về được.
Thay quần áo ngủ xong, Lật Chi ngồi ở
mép giường, do dự vài giây, cô vẫn mở đoạn trò chuyện với Cố Cảnh Sâm ra, gửi
tin nhắn cho anh.
Lật Chi: [Học trưởng, hai bộ đồ tôi mặc
trước khi thay lễ phục vẫn còn ở trên xe của anh…]
Lật Chi: [Anh cất vào tủ hoặc chỗ nào
giúp tôi với. Đợi ngày mai tôi đến nhà anh chăm sóc Mục Mục thì sẽ mang hai bộ
lễ phục và giày thủy tinh qua trả cho anh, thuận tiện cũng lấy lại hai bộ đồ
kia của tôi. Làm phiền anh rồi.]
Ngồi trong xe, Cố Cảnh Sâm rũ mắt nhìn
chằm chằm vào tin nhắn WeChat mà cô gửi, hừ nhẹ một tiếng, cười, dùng ngón tay
ấn lên màn hình gõ chữ, nhưng gõ được hai chữ thì cảm thấy quá phiền phức, anh
rít một tiếng, xóa đống tiếng Trung mới nhập vào ô chữ đi, và sau đó gửi một
tin nhắn thoại cho cô.
Lật Chi nhìn thấy tin nhắn thoại mới
được gửi đến, click mở.
Giọng nói không chút để ý của Cố Cảnh
Sâm xuyên thấu qua ống nghe điện thoại truyền tới: “Cái loại như váy lễ phục
này, đã mặc rồi thì chính là của cô, cho nên, nếu cô muốn trả về thì muốn tôi
xử lý như thế nào? Tái chế sử dụng hàng secondhand?”
Ngay sau đó chính là tin nhắn thoại thứ
hai: “Ngày mai cô mang quần áo của mình về nhà thì tiện thể mang luôn bộ váy
màu xanh mà tối nay trả lại cho tôi cũng mang về đi, nhà tôi ngoại trừ đồ của
bạn gái thì không giữ đồ của phụ nữ khác.”
Lật Chi nghe được một câu cuối cùng, hô
hấp của cô cứ như ngừng lại trong tích tắc.
Thậm chí trong nháy mắt ấy, cô có hơi
ngớ ngẩn mà nghĩ: Cố Cảnh Sâm có bạn gái không?
Sau đó đã ý thức được ý tưởng chợt lóe
trong đầu mình rốt cuộc có bao nhiêu kỳ quái.
Lật Chi nghe xong tin nhắn thoại của
anh, cũng không có lập tức trả lời.
Vài giây sau, Cố Cảnh Sâm lại gửi tin
nhắn mới.
Cố Cảnh Sâm: [?]
[Nói chuyện.]
Lật Chi khẽ cắn môi, đành phải thỏa
hiệp trả lời lại: [Vâng, tôi biết rồi.]
Vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện với Cố
Cảnh Sâm, Thích Nguyệt đã gọi điện thoại Wechat cho Lật Chi.
“Lật Lật.” Giọng nói của Thích Nguyệt
vang lên, nghe có vẻ vô cùng vui vẻ, hỏi cô: “Cậu về nhà chưa?”
Giọng nói Lật Chi dịu dàng, khẽ cười
trả lời: “Đã về rồi. Còn cậu, có về không?”
Thích Nguyệt cười hì hì, có chút ngượng
ngùng nói với Lật Chi: “Đêm nay tớ không về đâu. Lật Lật, cậu đừng đợi tớ, đi
ngủ sớm một chút đi.”
Một cảm giác mất mát thoáng qua trong
lòng Lật Chi, nhưng cô không nắm bắt và cũng phóng đại cảm giác mất mát đó, mà
đè nén và che giấu đi...
Lật Chi nhẹ nhàng nói: “Được rồi, tớ
biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lật Chi ngả
người xuống giường, nằm trên giường, cô mờ mịt mà trợn tròn mắt.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến
mức khuếch đại vô hạn cảm xúc của cô.
Thật ra, cô nên thỏa mãn.
Năm rồi, chỉ có Thích Nguyệt và Trang
Tỉnh sẽ chúc mừng sinh nhật cô, tặng cô một món quà nhỏ.
Năm nay, ngoại trừ hai người bọn họ, Tô
Đường và Hà Chi Ngôn cũng ở lúc 0 giờ sáng, đúng giờ gửi bao lì xì mừng sinh
nhật cho cô, nói với cô hôm nay phải thật vui vẻ.
Nhưng mà lúc này, vẫn không tránh khỏi
buồn bã.
Giống như thiếu chút gì đó.
Nhưng bảy năm ở nước ngoài, cô chưa từng
có c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.