Trang Tỉnh nghe được tên của Cố Cảnh
Sâm thì hơi kinh ngạc mà dò xét nhìn về phía Lật Chi một cái, sau đó cậu ấy lập
tức vươn tay ra, bắt tay với Cố Cảnh Sâm, nho nhã lễ độ mà cười nói: “Chào anh,
anh Cố, tôi là Trang Tỉnh, bạn của Lật Chi.”
Bạn bè…
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô nói
chuyện vui vẻ như vậy với một người bạn nam.
Trên môi Cố Cảnh Sâm nở một nụ cười tao
nhã, sức lực trên tay anh tăng lên trong chớp mắt, rồi nhanh chóng buông ra.
Trang Tỉnh thu lại bàn tay bị Cố Cảnh Sâm bóp có hơi đau, sau đó khẽ cười,
đút tay vào trong túi.
Cố Cảnh Sâm vẫn duy trì nụ cười vừa
phải lại xa cách, hỏi Trang Tỉnh: “Cậu Trang không phiền tôi dẫn đàn em đi chỗ
khác nói chuyện chứ?”
Trang Tỉnh nhướng mày, bật cười nói:
“Đương nhiên. Xin cứ tự nhiên.”
Lật Chi vừa nghe Cố Cảnh Sâm có việc
muốn nói với cô, ngay sau khi Cố Cảnh Sâm xoay lưng, cô không nói hai lời đã
ngoan ngoãn đi theo anh.
Anh đi đến một khu vực ít khách, vừa
dừng lại, còn chưa kịp quay người lại thì một cái đầu nhỏ đã dán lên lưng anh.
Lật Chi cuống quýt lùi xuống một bước,
khuôn mặt đỏ lên, nhỏ giọng xin lỗi.
Bởi vì bước chân của anh vừa dài vừa
nhanh, Lật Chi chỉ có thể tận lực đuổi kịp.
Kết quả là cô đi quá nhanh, dẫn đến anh
đi đằng trước đột nhiên dừng lại, cô còn chưa kịp dừng xe.
Lưng của Cố Cảnh Sâm ở trong nháy mắt
bị cô đụng phải, lập tức cứng đờ.
Anh xoay người, rũ mắt nhìn chằm chằm
gương mặt ửng đỏ của cô, khuôn mặt lạnh lùng.
Cố Cảnh Sâm vừa định mở miệng nói
chuyện cô chạy lung tung, thì người chủ trì nghi lễ của buổi tiệc rượu đột
nhiên bước lên sân khấu, khuôn mặt tươi cười nói với các vị khách: “Rượu ngon
đến đâu, thì khi uống được kết hợp với âm nhạc mới tính là hoàn mỹ.”
Sau đó, một cô bé chỉ khoảng bốn năm
tuổi bước lên sân khấu, ngồi xuống trước chiếc đàn dương cầm mới toanh sáng lấp
lánh dưới ánh đèn, bắt đầu đánh đàn.
Giai điệu đơn giản, mượt mà vang vọng
khắp sảnh tiệc nhưng không thể hóa giải được cái áp suất thấp nơi góc này.
Trong khi giai điệu dương cầm ấm áp và
du dương đang vang lên, Cố Cảnh Sâm lạnh lùng hỏi Lật Chi: “Tôi dẫn cô đến nơi
này là để cô trò chuyện vui vẻ với những người đàn ông khác à?”
Nhưng cũng không che giấu sự ghen tị
của mình.
Lật Chi ngẩng mặt nhìn anh, chỉ cảm
thấy anh đang tức giận và không vui vì hành vi tự tiện rời đi của mình, vì thế
cô ý đồ giải thích: “Tôi chỉ là có hơi đói bụng nên đi ăn vài thứ, có thể gặp
được Trang Tỉnh ở chỗ này chỉ là tình cờ…”
Cố Cảnh Sâm không tiếng động mà cười
lạnh một tiếng.
Cái gì gọi là “có thể gặp được Trang Tỉnh
ở chỗ này chỉ là tình cờ?”
Gặp được ở chỗ khác thì không phải tình
cờ nữa à?
“Cô cảm thấy cô không sai phải không?”
Lật Chi lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Tôi sai rồi.”
“Tôi không nên rời khỏi anh nửa bước.”
Cố Cảnh Sâm vốn còn cảm thấy cô nhận
sai quá có lệ, một câu “Tôi sai rồi” đã muốn cho anh nguôi giận, nhưng khi nghe
được câu nói thứ hai, sắc mặt của anh rốt cuộc mới hòa hoãn một chút.
“Nhớ kỹ lời nói của cô.” Anh cứng rắn
ra lệnh.
“Vâng.”
Cô bé trên đài đã sắp đàn xong một bài.
Cố Cảnh Sâm liếc nhìn nửa b� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.