Cố Cảnh Sâm cõng Lật Chi lên đỉnh núi,
tìm một chỗ cho Lật Chi ngồi xuống rồi đưa túi cho cô.
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, có
lẽ là do cảm thấy phiền phức khi gõ chữ nên trực tiếp gửi tin nhắn thoại hỏi Hà
Chi Ngôn: “Các cậu đang ở đâu thế?”
Hà Chi Ngôn nhanh chóng trả lời: “Còn
con dốc nhỏ nữa thôi. Các cậu thì sao?”
Anh loáng thoáng nghe thấy Tô Đường yếu
ớt kêu rên.
Khóe miệng Cố Cảnh Sâm cong lên đắc ý
nói: “Chúng tôi đến rồi.”
Nói xong thì chỉnh camera, tìm góc có
thể chụp cả anh và Lật Chi xong thì lên tiếng gọi: “Lật Chi.”
Lật Chi đang ngậm kẹo cúi đầu tìm đồ
trong balo nghe vậy thì ngẩng đầu lên.
“Tách—”
Bóng dáng cô phồng má mờ mịt nhìn lên
được lưu lại trên điện thoại của Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm đi đến cạnh Lật Chi mở tin
nhắn thoại của Hà Chi Ngôn ra: "Chứng cứ đâu?"
Anh biết ngay là Hà Chi Ngôn sẽ hỏi thế
nên lập tức gửi tấm ảnh vừa chụp qua, sau đó lại rũ mắt nhìn điện thoại hừ một
tiếng, anh gửi lại một tin nhắn thoại: “Chứng cứ cậu muốn đây.”
Trái tim vẫn đang hoảng hốt của Lật Chi
cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cô cũng rõ là vừa nãy anh chụp ảnh để lưu lại
chứng cứ chứng minh hai người họ đến đỉnh núi trước.
Lật Chi khuyên mình không cần kích
động, sau đó cô cũng bình tĩnh lại.
Cô lấy trong balo ra một túi khăn giấy.
Cô chậm rãi mở ra rồi rút một tờ đưa
cho Cố Cảnh Sâm.
Người đàn ông đột nhiên nhìn thấy cánh
tay trắng trẻo mịn màng thì sững sờ.
Anh lập tức quay đầu nhìn cô, đối diện
với đôi mắt trong trẻo của cô.
Trong mắt Lật Chi thì hành động này của
anh mang theo ý hỏi.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cho ngài lau mồ
hôi.”
Cố Cảnh Sâm rút tờ giấy từ tay cô, anh
không vừa ý nhắc nhở cô: “Cô.”
Lật Chi nghe thế thì ngây người, cô làm
sao?
Vì thế ngơ ngác hỏi lại: “Tôi?”
Cố Cảnh Sâm: “…”
Anh trầm giọng, cứng rắn nói: “Khi
không trong thời gian làm việc thì không ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.