Đối với nụ cười của sếp thì sao Lật Chi
dám ho he.
Cô vờ như không nghe thấy gì, bình tĩnh
tiếp tục điều chỉnh ghế, sau khi xong xuôi, cô từ từ khởi động để xe hòa vào
dòng xe cộ đông đúc trên đường.
Lần này Lật Chi đã tiến bộ hơn, không
xuất hiện tình trạng phanh gấp.
Nhìn chung là khá ổn.
Nhưng vẫn chưa thành thạo lắm.
Lúc cách điểm đến còn một đoạn đường
thì Cố Cảnh Sâm yêu cầu Lật Chi lái xe vào trạm xăng để đổi vị trí với cô.
Phía trước sẽ có rất nhiều xe đi đến
chỗ danh lam thắng cảnh trong kỳ nghỉ, có lẽ là cô sẽ khó mà lái xe ổn định
được.
Sau khi thay người lái xe thì xe chạy
càng vững vàng linh hoạt hơn.
Chẳng qua họ bị kẹt ở chân núi một lúc
thì Cố Cảnh Sâm mới tìm được chỗ đỗ xe.
Cố Cảnh Sâm để một ít nước và thức ăn ở
sau cốp xe, lúc lên núi họ đã chia nhau mang chúng lên, Tô Đường kéo Lật Chi
đến chỗ để đồ ăn vặt, Lật Chi chỉ lấy vài chiếc kẹo sữa thỏ bỏ vào balo.
Cố Cảnh Sâm và Hà Chi Ngôn không có
hứng thú với đồ ăn vặt nên chỉ cầm một chai nước.
Sau đó họ hòa vào đoàn người bắt đầu
leo núi.
Lúc đầu Tô Đường và Lật Chi còn đeo balo
chạy lung tung khắp nơi, cầm điện thoại chụp ảnh các cô rồi chụp phong cảnh rất
vui vẻ.
Nhưng sau đó các cô bắt đầu thấm mệt
nên không còn hứng thú như trước đó.
Tô Đường đi được thêm một lúc thì bắt
đầu rầm rì than mệt, Hà Chi Ngôn lập tức đeo túi của cô ấy, nắm tay cô ấy dẫn
lên núi.
Lật Chi bị rớt lại, cô không nói gì mà
cứ cắm đầu leo núi.
Cố Cảnh Sâm đi trước cô, thi thoảng lại
quay lại nhìn thì lần nào cũng thấy khuôn mặt đỏ bừng và vầng trán đẫm mồ hôi
của cô, hai tay cô cầm lấy quai balo vừa leo từng bậc thang vừa thở hổn hển.
Anh không biết trong balo cô có gì,
không biết có nặng không.
Một lát sau Cố Cảnh Sâm dừng lại ở ven
đường nghịch điện thoại, có vẻ như anh đang chụp ảnh.
Lật Chi từng bước từng bước vượt qua
anh.
Lúc này Cố Cảnh Sâm mới thu điện thoại
lại, chỉ hai ba bước đã đuổi kịp Lật Chi và đi phía sau cô.
Bỗng nhiên Lật Chi thấy sau lưng nhẹ
hơn.
Cố Cảnh Sâm xách thử balo của cô thì
thấy không quá nặng mà cũng không xem là nhẹ.
Lật Chi cảnh giác quay đầu, khi thấy là
anh thì cô rất ngạc nhiên.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy sếp?”
Lúc cô nói thì vẫn đang thở gấp.
Cố Cảnh Sâm làm như không có gì mà thu
tay lại, anh bình tĩnh nói: “Không có gì, tôi chỉ giúp cô lấy chiếc lá xuống
thôi.”
Lật Chi không rõ tại sao anh lại dùng
sức như vậy, lá cây chỉ cần phủi nhẹ sẽ rơi mà…
Nhưng cô vẫn rất thành tâm nói cảm ơn:
“Cảm ơn sếp.”
Hà Chi Ngôn và Tô Đường cách họ không
xa đã dừng lại, Tô Đường nghe Lật Chi xưng hô “sếp” với Cố Cảnh Sâm nên bênh
vực kẻ yếu mà trêu Cố Cảnh Sâm: “Anh Sâm này, lúc làm việc có phải anh dọa Quả
vải nhỏ nhà chúng tôi không? Sao lại còn quản người ta bắt gọi sếp hả?”
Cố Cảnh Sâm cười lạnh.
Anh cũng rất muốn biết đấy.
Vì cái gì mà cô nhóc thối này lúc nào
cũng gọi anh là Sếp, còn luôn miệng kêu “ngài.”
Vì Lật Chi không nói gì nên chuyện này
cứ thế mà không tiếp tục được nữa.
Mấy người họ tiếp tục leo tiếp.
Tô Đường chưa đi được bao lâu đã mỏi,
cô ấy đáng thương hỏi là còn cách bao lâu nữa, Hà Chi Ngôn dỗ cô ấy: “Sắp đến
rồi.”
“Nhìn thấy quán nước kia không?” Anh ấy
chỉ vào một quán nước phía trước họ rồi nói với Tô Đường: “Đến chỗ đó thì chúng
ta cũng sắp tới đỉnh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.