Lật Chi bị Cố Cảnh Sâm bế đi đến ghế
nghỉ chân.
Cẳng chân cô như cũ lại bị chuột rút,
Lật Chi khó chịu mà khóc nức nở một tiếng, đang cố gắng muốn duỗi chân ra, Cố
Cảnh Sâm ở bên cạnh cô liền ngồi xổm xuống dưới.
Người đàn ông nhấp môi dưới, trầm mặc
mà nắm lấy mắt cá chân thon gầy của cô, kéo thẳng chân cô ra, rồi lại duỗi chân
cô theo hướng ngược lại.
Chờ cô bớt đau, anh lập tức buông tay
ra, đứng dậy tránh ra ngoài.
Cố Cảnh Sâm đưa lưng về phía Lật Chi mà
nhắm mắt, nặng nề thở ra một hơi, sau đó lại khom lưng nhặt áo tắm dài do chính
mình ném ở bể bơi, một lần nữa lại mặc vào.
Quay người lại, thấy anh đang nhìn chằm
chằm vào cẳng chân đang đặt trên ghế của Lật Chi, ánh mắt sâu thẳm.
Cả người ướt dầm dề, tóc còn đang không
ngừng nhỏ giọt, giọt nước từ cổ của cô theo xương quai xanh gợi cảm trượt
xuống.
Cặp mắt trong suốt kia sáng ngời mà
phiếm hồng, tựa hồ giây tiếp theo là có thể rơi nước mắt, ai không biết còn
tưởng rằng anh ăn hiếp cô mất.
Tóc đen và váy đen làm làn da mịn màng
của cô trắng đến phát sáng cả lên, trên người dính vài giọt nước trong suốt,
giống như khoác cho cô một lớp phù sa mỏng trong suốt.
Cái này thực sự là tắm ra người đẹp
luôn rồi.
Anh đi đến bên cạnh, mở một cái khăn
tắm to rộng, kỹ năng chuẩn xác mà ném trúng vào người cô.
Lật Chi đột nhiên bị khăn tắm to màu
trắng xanh phủ lên đầu.
Ngay sau đó liền cảm nhận được Cố Cảnh
Sâm đã đi tới, tới gần.
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông mạnh
mẽ, nhưng mang tính tuyệt đối xâm lược.
Giơ tay nhéo một góc khăn lông, Lật Chi
không dám động.
Nhưng mà Cố Cảnh Sâm chỉ phủ lên đầu cô,
anh căn bản không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, giọng nói lãnh đạm đối
diện với Lật Chi ném mà nói một câu: “Cô cũng thật biết tìm việc cho tôi làm
mà.”
Khi hô hấp của Lật Chi hô không chịu
nổi mà thở ra, cô chớp to đôi mắt, bỏ khăn tắm xuống như vậy, giấu kín cảm xúc,
áp xuống cái cảm xúc khổ sở kia, đặc biệt nghiêm túc mà trả lời: “Vừa rồi… Cảm
ơn, chỉ là…”
Cô dừng lại một chút, bước chân của Cố
Cảnh Sâm cũng theo đó mà tạm dừng.
Muốn biết đằng sau “Chỉ là” của cô là
cái gì.
Sau đó Cố Cảnh Sâm liền nghe được Lật
Chi lấy hết dũng khí dùng giọng điệu khẩn cầu một cách nhẹ nhàng nói: “Có thể
hay không đừng trừ tiền lương…”
Cố Cảnh Sâm: “…” Thật có tiền đồ mà.
Nghĩ đến cô vừa rồi ở trong nước chân
bị chuột rút, dáng vẻ bất lực mà hoảng sợ, tâm trạng Cố Cảnh Sâm lại lâm vào
trầm mặc.
Anh đại phát từ bi một hồi, khó mà có
thể dễ dàng nói chuyện như vậy, đáp ứng cô: “Được rồi, hai lần này đều sẽ không
trừ tiền lương của cô.”
Hai lần này...
Chính là chỉ lần này và lần trên xe
trước đó sao?
Hạnh phúc tới đột nhiên, Lật Chi lập
tức kéo khăn tắm xuống, vui vẻ mà quay đầu nhìn về phía anh.
Đắm chìm đến vào chuyện không bị trừ
tiền lương, coi lập tức cảm kích anh mà nói cảm ơn: “Cảm ơn ông chủ!”
“Nhưng mà...” Anh đột nhiên lại kéo giọng
điệu dài ra, làm Lật Chi trong nháy mắt phải thoát khỏi cảm xúc vui vẻ.
Lật Chi bị anh làm cho yếu tim nhiều
lần, nghe thấy hai chữ “nhưng mà” này, trong lòng cô lập tức căng thẳng, biểu
cảm cũng không tự giác mà căng lên, gương mặt nhỏ nhắn mà nghiêm túc thấp thỏm
chờ anh tiếp tục nói tiếp.
Trên mặt Cố Cảnh Sâm lộ ra chút ý cười,
giọng điệu ôn hòa mà nhắc nhở Lật Chi: “Về sau nói không chừng, có lẽ sẽ trừ
lương càng nhiều.”
Trong lòng Lật Chi lộp bộp một cái,
biểu cảm chấn kinh mà ngơ ngác nhìn theo anh nhàn hạ rời khỏi bể bơi.
Sau đó liền an ủi chính mình, về sau
chỉ cần cẩn thận một chút, không phạm sai liền sẽ không bị trừ lương.
Cố Cảnh Sâm đi rồi, Lật Chi ngồi ở trên
ghế nằm lại mát xa cẳng chân một lát, lúc này mới chậm rì rì mà đứng dậy, bọc
khăn tắm và quần áo của mình vào gian phòng thay quần áo, tắm rửa đơn giản mà
đi về phòng.
Lật Chi lau khô tóc, vừa muốn ngồi
xuống nghỉ ngơi thì Sử Nam Nam gọi điện thoại tới.
“Tiểu Lật Chi, làm sao mà cậu còn chưa
đến vậy?”
Lật Chi há miệng thở dốc, còn chưa kịp
mở miệng ra trả lời, Sử Nam Nam lại hưng phấn nói: “Cậu mau tới đi! Còn thi đấu
nữa, cậu đến thì chúng ta liền có thể thành một đội rồi!”
Lật Chi mờ mịt, nhưng vẫn là cầm đồ ra
đến cửa, lại lần nữa đi đến bể bơi, khó hiểu hỏi: “Thi đấu cái gì vậy?”
“Bơi tiếp sức!” Sử Nam Nam vừa đi thang
máy lên tầng mười vừa 10 nói không ngừng với Lật Chi: “Bốn người thành một đội,
mỗi đội gồm hai nam và hai nữ, đội chúng ta có tớ, cậu, Phan Dật, còn có cả
Dương Phong nữa.”
“Thành tích tốt còn có phần thưởng nữa!
Cậu tới nhanh đi! Tớ chờ cậu!”
Lật Chi vừa bước ra thang máy lại gặp
phải vấn đề.
Cô đi đến cuối đường, bên trái là cửa
kính trong suốt, đó là bể bơi tư nhân của Cố Cảnh Sâm.
Cho nên… Bên tay phải mà phục vụ mới
vừa nói là ở đây mà.
Chính là bên tay phải hành lang.
Lật Chi thử đi một đoạn nữa, đột nhiên
phát hiện một cánh cửa.
Cô nhìn xuyên qua cửa kính liền thấy
bên trong ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).