"Côn Luân Huyền
Phố còn thể diện gì nữa sao?" Hắn hạ thấp giọng, lần đầu tiên nói như vậy:
"Ta giết nhiều người như vậy, có kẻ xấu, có người tốt, có người nào mà
không phải vì Côn Luân Huyền Phố mà giết, bọn họ không phải vô tội sao? Môn phái
như vậy sẽ vì môn hạ đệ tử giết người vô tội mà cảm thấy mất mặt sao?”
Chưa bao giờ bị Mộc
Thanh Phong chống đối như bây giờ nên Mộc Kim nhất thời không có phản ứng, sau
đó tức giận bật cười nói: "Nghiệp chướng! Rốt cuộc là lớn rồi, lá gan của
người cũng theo tuổi tác mà tăng gấp đôi đấy nhỉ!" Nói xong ông ta lại
tung một cước vào ngực Mộc Thanh Phong, sau đó lại đá thêm một cước vào thắt
lưng, ép Mộc Thanh Phong kêu lên hai tiếng đau đớn, nằm nghiêng trên mặt đất,
không ngừng ho khan, lại phun ra vài ngụm máu.
Hai cước này ẩn chứa
nội lực thâm hậu, lại vì tức giận mà gần như phát tiết, quả thực như muốn phong
tỏa mọi huyệt đạo cùng nội lực của Mộc Thanh Phong. Cảm nhận được trên người
mình đã không còn khí lực, Mộc Thanh Phong nhẹ nhàng cười khổ một tiếng. Nói
không chừng, hôm nay hắn thật sự sẽ bị đánh chết ở chỗ này.
Mộc Thanh Phong quả
nhiên là hiểu rõ Mộc Kim. Chỉ thấy Mộc Kim xoay người trở lại chỗ ngồi, không
nhìn hắn nữa mà chỉ lạnh lùng nói: "Lá gan của ngươi thật lớn, thật sự
nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi sao?" Nói xong, sắc mặt của ông ta tràn
ngập hận ý: "Chín năm trước ta nên giết ngươi mới phải, không ngờ lại giữ
lại tính mạng của ngươi cho đến tận hôm nay. Vậy thì hôm nay vừa đúng lúc, để
ngươi đền tội cho nhi tử đã chết của ta!" Dứt lời, ông ta dùng sức hất tay
áo, ngồi xuống ghế, phân phó đệ tử bên cạnh: "Kéo nó lại đây, đánh chết
cho ta." Ông ta gằn từng chữ một, giọng ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).