Sáng sớm. Tại một thị trấn nhỏ.

“Đau quá...” Kiểu Sở rụt vào góc tường, cắn môi, yếu ớt liên tục nói: “Ta sai rồi. Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn và vâng lời. Đừng đánh ta nữa.” Nàng đang bị túm tóc, trên người không có chỗ nào là không đau, còn mỗi mặt mũi là nguyên vẹn. Vì dù sao thì khuôn mặt nữ nhân vẫn bán ra được tiền, ít nhất vẫn là thứ đáng giá.

“Còn dám chạy loạn không?” Gã nam nhân cường tráng túm tóc nàng, hắn ta lại hung hăng đá nàng một cước, cao giọng hỏi.

“Không dám nữa...” Cả người Kiểu Sở đau đớn nên không dám mạnh miệng nữa.

Nghe được câu trả lời thỏa đáng, gã nam nhân kia lúc này mới không đá nữa, xem như buông tha cho nàng. Hắn ta đứng lên, đồng thời kéo mái tóc xoăn của nàng theo, sau đó nắm một tay đầy tóc thô bạo đi về phía trước. Kiều Sở biết chỗ hắn ta muốn tới là thanh lâu. Ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này, nơi có thể buôn bán nữ nhân được giá nhất cũng chỉ có thanh lâu mà thôi.

Tuy rằng mới xuyên đến thế giới này không lâu, nhưng Kiều Sở vẫn thi thoảng thấy vài nữ nhân chốn phong trần đang cố gắng chạy trốn, ai trong số họ cũng có thể khiến lông tơ trên người nàng dựng đứng, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa. Kiều Sở biết bản thân mình tuyệt đối không có khả năng ngoan ngoãn đợi bị bán thân, lại càng không muốn phải rơi vào kết cục chạy trốn như những nữ nhân đó nên nàng vẫn chưa từ bỏ ý định đàm phán cùng gã nam nhân kia.

“Ờ thì...” Chịu đựng cảm giác đau đớn vì bị kéo, Kiều Sở cẩn trọng nói: “Thật ra ta cảm thấy nếu cứ đem bán ta trực tiếp thì cũng không kiếm được mấy đồng, không bằng ngươi thả ta ra trước, để ta kiếm tiền cho ngươi...”

“Con điếm này, còn không chịu ngoan ngoãn à!” Không đợi Kiều Sở nói xong, gã đã quay đầu lại, trừng mắt rồi nặng nề ném thẳng Kiều Sở vào ven đường. Kiều Sở bị ném vào quầy bán dưa hấu bên đường, quả dưa hấu nặng nề rơi xuống đất, nước dưa hấu chảy ra một màu đỏ tươi, người bán hoa quả kia cũng không dám nhiều lời, sợ hãi rụt sang một bên.

Trên thực tế, gã nam nhân này là một trong những tên bá chủ nổi danh trong cái trấn nhỏ này, nên dọc theo đường đi, nếu có thấy tình trạng thê thảm của Kiều Sở thì cũng không ai dám nói câu nào dù cho bản thân mình cũng bị ảnh hưởng.

Thế nên Kiều Sở lại bị đánh vì cái tội “không thành thật” của mình. Gã nam nhân đá lên mặt Kiều Sở nhưng lại giẫm hụt vào quả dưa hấu, liền dùng sức đá thêm một cước. Sức lực to lớn như vậy ngay cả nam nhân cũng chưa chắc chịu được huống chi là một cô gái với thân hình mảnh khảnh. Nhưng dù vậy thì người xung quanh cũng không dám ho he một lời, lại không chịu được cảnh bạo lực nên liền tránh đi rất xa. Trong chốc lát, xung quanh Kiều Sở và gã nam nhân đã chẳng còn bóng người.

Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa. Kiều Sở rụt người lại, chịu đựng đau đớn trên cơ thể, nghĩ tới cuộc sống sau này, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gọi là “tuyệt vọng.”

Bỗng nhiên, ngay khoảnh khắc ấy, gã nam nhân bỗng dừng lại, thay vào đó là một tiếng quát giận dữ: “Tên XX, ngươi đang làm gì thế!”

“Đường đường là nam tử hán, lại đi ức hiếp một nữ nhân như thế, ngươi thấy vậy mà được à.” Trả lời hắn ta là một thiếu niên mang giọng điệu hơi lười biếng: “Huống hồ, muốn bán nữ nhân này sao? Thôi bỏ đi...thứ cho ta nói thẳng, với cái nhan sắc của cô nương này, đem bán đi cũng chẳng được mấy đồng, cớ gì phải làm như thế.”

Kiều Sở nghe mà ngẩn người, không dám tin rằng thật sự có người xuất hiện cứu nàng, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn. Nàng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thiếu niên thân hình cao gầy đang dùng một chân đặt lên cổ gã nam nhân kia, bộ dáng vô cùng tùy ý. Nhưng mà gã nam nhân bị chân đặt lên cổ kia trông qua không hề thoải mái, hắn ta dùng sức thế nào cũng không thể bỏ cái chân kia xuống dưới được.

“Tên này là người luyện võ à!!” Tuy rằng bên cạnh không có người, nhưng bị một tiểu tử không mấy cường tráng như vậy dễ dàng khống chế, trên mặt gã hiện lên sự hằn học giữ tợn. Hắn ta quát to, nhấc chân rồi hung ác hướng về phía thiếu niên. Thiếu niên lại trưng ra bộ dáng rất bình tĩnh, không chút hoang mang nghiêng người tránh đi, làm hắn ta nhào vào khoảng không. Sau đó duỗi chân ra, ngáng đường gã nam nhân làm hắn ta vấp ngã, nhân lúc hắn ta còn chưa tiếp đất thì đá trúng vào gáy, thành công làm hắn ta ngất đi. Xong một loạt động tác, hắn vươn tay về phía Kiều Sở, mỉm cười nói: “Cô nương, đứng lên đi, ngồi dưới đất lạnh lắm.”

Kiều Sở nhìn khuôn mặt tươi cười của thiếu niên, nàng ngẩn người, trong chốc lát chẳng có động tĩnh gì. Thiếu niên cho rằng Kiều Sở bị dọa đến choáng váng, chớp mắt vài cái rồi ngồi xổm xuống nhìn nàng. Đúng lúc này, Kiều Sở bỗng dưng “Oa” một tiếng khóc lớn làm hắn hoảng sợ.

“Sao đột nhiên lại khóc rồi... Ban nãy cô có khóc đâu.” Thiếu niên có chút hoang mang: “Sợ sao?” 

Nhìn cô nương mặt đầy nước mắt này, hắn không biết nên làm thế nào mới phải. Mắt thấy cô nương này không bị ai đe dọa nữa, hắn rất muốn rời đi, nhưng nhớ tới vừa rồi nàng bị đánh thành như vậy, hắn lại có chút không đành lòng. Dừng lại một chút, thiếu niên thở dài, dỗ dành nàng: “Đừng khóc nữa... Khóc xấu lắm, khóc thì không ai chịu lấy cô đâu!”

Mấy lời này đem đi dỗ trẻ con cũng chẳng có tác dụng nên lại càng không có ích đối với Kiều Sở. Thiếu niên liền ngồi xổm xuống mặt đất, có chút buồn rầu vùi đầu vào trong khuỷu tay, suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu lên, từ trong đai lưng lấy ra một đồng xu: “Ta làm ảo thuật cho cô xem nhé, nhìn này…” Nói xong, hắn đem đồng xu “ăn vào” miệng, sau đó lấy ra từ sau cổ. Nhưng mà, rõ ràng Kiều Sở cũng không hứng thú lắm với ảo thuật.

Nhìn vẻ mặt toàn là nước mắt của nàng, hơn nữa vẫn đang không ngừng khóc, thiếu niên đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, thật sự quyết định rời đi. Đúng lúc này, tiếng khóc của Kiều Sở bỗng nhiên yếu đi, từ khóc lớn biến thành nghẹn ngào rồi hoàn toàn trở nên im lặng.

Khịt khịt mũi, Kiều Sở lấy ống tay áo lau mặt, hướng phía thiếu niên mà nói: “Cảm ơn huynh... Thực sự huynh đã giúp ta rất nhiều, ta cứ nghĩ rằng đời này của ta kết thúc rồi chứ. Ân nhân...” Lúc Kiều Sở nói hai chữ này có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn là nói ra: “Tên của huynh là gì vậy?”

“Ách, chỉ là thuận tay mà thôi, không cần cảm ơn đâu, ta tên Mộc Thanh Phong.” Thiếu niên tên Mộc Thanh Phong chớp mắt nói. Hắn hẵng còn đang kinh ngạc vì tốc độ hồi phục vô cùng nhanh của Kiều Sở, rõ ràng lúc nãy nàng còn khóc đến dọa người cơ mà.

Nghe xong cái tên Mộc Thanh Phong này, Kiều Sở rũ người xuống, ở nơi Mộc Thanh Phong không nhìn thấy, trong mắt nàng hiện ra vài phần rối rắm, lại có vài phần thở phào an tâm. Sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng, nàng đột nhiên bắt lấy tay áo của Mộc Thanh Phong, mượn lực đứng dậy. Nàng lại không chú ý tới lúc Mộc Thanh Phong bị nàng đột nhiên chạm vào thì cơ thể bỗng dưng nhẹ nhàng run lên, trong ánh mắt hiện ra sát ý, sau đó biến mất.

“Đừng đột ngột đụng vào người ta...Nguy hiểm đấy.” Mộc Thanh Phong thở dài, bất đắc dĩ nói.

“Nguy hiểm?” Kiều Sở nghi hoặc nói.

“... Không có gì đâu.” Dứt lời, Mộc Thanh Phong cũng đứng dậy. Hắn nhìn Kiều Sở, lại nhìn gã nam nhân trên mặt đất, nhắc nhở Kiều Sở: “Hơn nữa, ta đã đánh tên kia rồi thì cô không thể tiếp tục ở lại trong thị trấn này nữa. Người nằm trên mặt đất này là tên bá chủ nổi danh trong trấn, đụng vào hắn ta thì không ở lại nơi này được đâu. Cho nên, cô mau thu dọn đồ đạc rời khỏi chỗ này đi.”

“Nhưng ta chẳng có nơi nào để đi cả!” Kiều Sở cuống quýt, vội vàng giữ chặt lấy Mộc Thanh Phong.

“Chẳng có nơi nào để đi?” Mộc Thanh Phong nhìn Kiều Sở, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta nói này đại tiểu thư, cô đã lăn lộn như vậy còn không nỡ về nhà sao?”

Kiều Sở có chút mờ mịt: “Đại tiểu thư?”

“Không phải sao.” Mộc Thanh Phong nói: “Cũng chính là mấy tên bắt cô có mắt như mù, mới bắt phải tiểu thư như cô.” Vừa nói, Mộc Thanh Phong nhấc ống tay áo Kiểu Sở lên, lộ ra cánh tay của nàng: “Nhìn bàn tay này mà xem, đẹp không thể tả, mềm mại, mịn màng, vừa nhìn liền biết là từ khi sinh ra đến bây giờ chưa từng làm qua công việc nặng nhọc gì. Người bình thường trừ phi là sinh ra đã là quốc sắc thiên hương, mang suy nghĩ nuôi dạy thật tốt, sớm có một ngày có thể gả vào nhà giàu, từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, làm gì còn ai có thể nuôi dưỡng khuê nữ như vậy nữa. Lại nói đến mặt mũi này mà xem, vừa nhìn đã biết là một bước cũng chẳng ra tới cửa, chưa từng thấy ánh mặt trời, cô không phải là tiểu thư khuê các thì là gì?” (Mầm nhỏ xinh xinh x T Y T)

Con gái thời hiện đại mấy ai còn làm những việc nặng nhọc nữa! Còn có gì mà không bao giờ thấy ánh mặt trời gì đó, lúc ra ngoài tất nhiên phải bôi kem chống nắng rồi!!!

Nhưng vì để không bị coi là bất thường, Kiều Sở sẽ không nói thật, nàng nói một câu: “Ta không phải là tiểu thư gì hết!” 

Nàng biết với một mình mình thì không có khả năng thoát khỏi phạm vi thế lực của đám ác bá này, Kiều Sở suy nghĩ một chút, sau đó mặt dày nói với Mộc Thanh Phong: “Vị huynh đài này. Thiếu hiệp, ta biết là không nên, nhưng xin hỏi huynh có thể giúp ta, đưa ta đi chỗ khác được không?”

“Đại tiểu thư à, ta đây cũng có rất nhiều việc phải làm.” Không ngoài dự đoán của Kiều Sở, Mộc Thanh Phong quả nhiên không đồng ý, từ chối nói. Nói xong, hắn phủi bụi trên y phục, dáng vẻ quay người rời đi. Kiều Sở thấy thế thì có chút hoảng hốt. Một mình nàng, không tiền không người thân, tuyệt đối không có khả năng thoát ra ngoài, mà ở trong cái thị trấn nhỏ này, người dám chống lại những đám ác bá kia thật sự vô cùng ít, ngoại trừ Mộc Thanh Phong nàng còn có thể cầu xin ai đây.

“Làm ơn đấy.” 

“Được rồi... Thật ra, ta đúng là bỏ nhà ra đi, trong nhà cũng coi như giàu có. Nếu huynh có thể đưa ta trở về, ta nhất định sẽ cảm tạ xứng đáng.” Vì an toàn của bản thân, Kiều Sở dứt khoát nói dối thuận theo suy đoán của Mộc Thanh Phong, cuối cùng nàng còn nói thêm một câu: “Làm ơn hãy cứu ta đi mà, ở đây ta chỉ có thể tin huynh thôi! Huynh thật sự là một người tốt mà!”

“Ta... thật sự là người tốt à?” Mộc Thanh Phong nghe vậy, con ngươi bỗng nhiên chợt lóe, trong nháy mắt trở nên thất thần. 

Một lát sau, hắn bật cười, nói: “Đúng, ta đã cứu cô nên chắc chắn cô sẽ nghĩ rằng ta là người tốt.” Trông thấy Kiều Sở có chút không hiểu lời nói của mình, hắn lại cười rộ lên. Không biết vì sao, hắn đột nhiên thay đổi ý định: “Quên đi, đưa cô ra khỏi nơi này là được. Dù sao ta cũng không phải người ở trấn này, nếu cô đồng ý thì đi theo ta. Ta không thể đưa thẳng cô về nhà, chỉ có thể đưa cô tới một nơi khác thôi.” 

“Vâng…. Vậy, trông huynh lớn tuổi hơn ta. Ta gọi là huynh nhé? Huynh xưng hô như vào với ta cũng được. Không quan trọng.”

“Vậy gọi nàng… à không, gọi cô! Chúng ta không phải quan hệ yêu đương. Gọi nàng có chút không đứng đắn.”

Không cần tới cái ngôi nhà bịa đặt kia của nàng ở đâu, hắn đồng ý dẫn nàng ra ngoài là được rồi. Kiều Sở cảm thán vận khí của mình thật tốt, vội vàng gật đầu đồng ý.

“Có điều...” Trước khi đi, Mộc Thanh Phong nhìn ánh mắt Kiều Sở, nói: “Ta nói trước, con người ta không được người khác yêu thích cho lắm, nếu không chịu được thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.” 

“Sao lại thế, sao ta lại ghét bỏ huynh được.” Kiều Sở không hề suy nghĩ, thoải mái nói.

Mộc Thanh Phong thấy nàng như vậy, chớp mắt vài cái, lại không nhịn được mà mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play