Kiều Sở đã sớm biết Mộc Thanh Phong không phải kiểu người tốt bụng như bề ngoài. Dọc đường đi Mộc Thanh Vân châm chọc, phỉ báng Mộc Thanh Phong, nàng cũng nghe lọt tai đôi chút. Mà đối với những lời chửi bới ấy, Mộc Thanh Phong hầu như chẳng có phản bác, vì ít nhiều cũng có sự thật.
Nhưng Kiều Sở tuyệt đối sẽ không cho rằng Mộc Thanh Phong là loại ác nhân khiến người khác phải chán ghét cùng cực. Chuyện hắn cứu nàng một mạng tạm thời không đề cập tới, dưới tình huống không được hồi báo mà đối tốt với nàng quả thực khiến nàng ghi lòng tạc dạ. Huống hồ, ngẫm lại quãng thời gian ở chung dọc theo đường đi ở mà xem, tính cách của hắn cũng thật sự là rất ngoan ngoãn. Nhiều lúc, nàng còn cảm thấy hắn giống như một đứa trẻ cô đơn, cảm thấy cười với người khác thì người ta sẽ thích mình, trông ngóng được đi cùng người khác. Một người như vậy thì có thể xấu xa đến mức nào đây? Theo suy đoán của nàng, ắt hẳn tính tình Mộc Thanh Phong có lẽ không sạch sẽ như vậy, nhưng nhìn chung nhất định là một người tốt. Cho dù hắn có làm chuyện gì xấu, nhất định hơn phân nửa cũng không phải xuất phát từ mong muốn của hắn. Kiều Sở cảm thấy như vậy.
Và suy nghĩ ấy của nàng là chính xác.
Cũng khó trách Mộc Thanh Phong để ý tới Kiều Sở. Đàn ông rất quan tâm đến ngoại hình và vóc dáng của phụ nữ, nhưng sự thấu hiểu trong nhiều trường hợp lại có tính sát thương cao hơn, thế nên nhiều người đàn ông ngoại tình đưa ra lý do là vì người vợ không hiểu mình. Đối với Mộc Thanh Phong từ trước tới nay không được ai quan tâm mà nói, sự lo lắng của Kiều Sở chính là đòn đánh chí mạng, giống như nắng hạn gặp mưa rào. (Mầm nhỏ xinh xinh x T Y T)
"Ta bảo này..." Kiều Sở dọc theo đường đi chỉ lo nhìn thái độ của người khác, quên hỏi: "Chúng ta đang đi đâu thế?"
"Xem ra hai vị sư huynh trực tiếp muốn dẫn ta tới gặp sư phụ, cũng chính là chưởng môn." Mộc Thanh Phong trả lời, sau đó lại nói: "Lát nữa đến nơi, ta tìm cho cô một chỗ ngồi nghỉ, cô đừng đi theo vào. Tránh việc bị giận chó đánh mèo."
"Tại sao?" Kiều Sở nhíu mày: "Không phải dẫn ta tới đây để làm chứng sao? Ta làm chứng huynh không giết đám người kia."
"Ai ya, nha đầu tóc vàng này khẩu khí thật lớn..." Mộc Thanh Phong còn chưa trả lời đã bị giọng nói của một nam nhân chen ngang: "Thủ đoạn giết người của tiểu tử này vô hình vô dạng, hắn có giết người hay không là chắc gì ngươi có thể nhìn ra?" Kiều Sở quay đầu nhìn, chỉ thấy không biết từ lúc nào ở bên cạnh đó đã xuất hiện một lão nhân, cũng chính là người nói chuyện. Lúc này ông ta đang xách theo một bình rượu, mặt đỏ bừng, cả người bốc mùi rượu, thoạt nhìn chẳng hề ăn nhập gì với môn phái trang nghiêm quy củ này.
Mộc Thanh Phong quay đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt của Kiều Sở, thấy đối phương không có biểu hiện gì đặc biệt, lúc này mới xoay người, hướng về phía lão nhân kia, hơi khom người, nói: "Sư phụ."
"Còn biết ta là sư phụ của ngươi sao, mau lấy tiền ra đây!" Đối phương đối với Mộc Thanh Phong rất thiếu kiên nhẫn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu tử ngươi lần này ra ngoài giết không ít người, lấy được bao nhiêu tiền?"
Mộc Thanh Phong nghe ông ta nói xong, trong lòng lộp bộp, trộm nhìn gương mặt Kiều Sở. Hắn thấy vẻ mặt đối phương vẫn không có gì đặc biệt, nhìn không ra cảm xúc của nàng.
"Sửng sốt cái gì! Mau biếu ta tiền rượu đi!" Lão nhân thúc giục. Đối với hành vi tống tiền của ông ta, Mộc Thanh Phong có vẻ rất quen thuộc. Hắn sờ sờ trong ngực, lấy ra chút bạc vụn rồi đưa qua, nói: "Chỉ có nhiêu đây thôi."
Đối phương một tay cầm lấy tiền, miệng lại chửi bới: "Chỉ có ngần này thôi sao? Còn chẳng đủ mua nửa bầu rượu! Tiểu tử ngươi cánh cứng rồi đấy nhỉ! Ngươi bố thí cho ăn xin đấy à?" Nói xong, ngón tay ông ta chỉ về phía Kiều sở đang đứng bên cạnh Mộc Thanh Phong: "Giữ lại tiền nuôi tiểu yêu tinh hả!"
Mộc Thanh Phong nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lùng, hắn nói: "Sư phụ, chớ tùy tiện làm ô uế thanh danh của cô nương nhà lành."
"Cô nương nhà lành sao?" Lão nhân kia nghe xong, bỗng dưng nở nụ cười: "Cô nương có thể thông đồng cùng nam nhân khác giết người mà là gái nhà lành à?" Xem ra tin đồn Mộc Thanh Phong phải chịu phạt vì tội danh giết người thay nữ nhân là được truyền ra từ cái môn phái này.
"Ta không giết bọn họ, cho dù có giết thì cũng không có nửa điểm liên quan tới nàng." Mộc Thanh Phong nghe vậy thì nhíu mày: "Thứ cho đồ nhi bất kính, nhưng sư phụ nói chuyện với nàng vẫn nên thu liễm một chút đi."
Lão nhân kia dường như không ngờ mình lại bị phản bác, trừng mắt nhìn hắn vài lần, cất giọng mắng nhiếc: "Tiểu tử tốt! Đủ lông đủ cánh rồi nên dám vì một ả đàn bà mà cãi nhau với ta sao!" Dứt lời, ông ta tung người lên, xuất ra một cước mang theo nội lực, đạp thẳng đạp vào bụng Mộc Thanh Phong. Ông ta lại không ngờ rằng Mộc Thanh Phong bị trúng một cước như vậy mà vẫn không lung lay dù chỉ một chút, ngay cả thần sắc cũng không khác gì thường ngày.
"Ngươi..." Lão nhân thấy thế, thần sắc trở nên hung ác: "Tên nhóc này, nội công của ngươi đã thăng tới mức đấy rồi sao! Trách không được dám cãi nhau với lão tử!" Ông ta nói xong thì đem vò rượu trong tay ném sang bên cạnh, híp mắt, dáng vẻ như muốn cẩn thận giáo huấn Mộc Thanh Phong.
Mộc Tình bên cạnh thấy vậy, vội vàng làm hòa, chắn ở trước mặt Mộc Thanh Phong, nói: "Sư thúc đừng tức giận. Thanh Phong sư đệ đúng là thất lễ với người, nhưng mà lúc này chưởng môn còn chờ gặp hắn, người tạm thời nguôi giận, chờ sư đệ đi ra rồi thương lượng được chứ?" Sư phụ của hai người Mộc Tinh và Mộc Thanh Vân là chưởng môn phái Côn Luân Huyền Phố, cũng là sư huynh của lão nhân này.
Lão nhân trưng ra vẻ mặt tức giận nhìn Mộc Thanh Phong, nói: "Tiểu tử chết tiệt, xem ra lão tử không thể cho ngươi nếm một chút khổ sở được." Nhưng ông ta vẫn nể tình chưởng môn mà thu tay lại. Mộc Thanh Phong ngược lại rất bình tĩnh, lúc này hắn khom người nói: "Tạ sư phụ." Hành lễ cáo từ xong thì liền theo hai người Mộc Thanh Vân cùng Mộc Tình rời đi.
"Đó là sư phụ của huynh sao? Ông ta luôn làm thế với huynh à?" Kiều Sở tiến đến bên cạnh Mộc Thanh Phong, cau mày, có chút tức giận nói: "Mắng huynh khó nghe như vậy, lại còn muốn tiền của huynh sao? Sao ông ta có thể đối xử với huynh như vậy được chứ?"
Trên danh nghĩa thì ông ta đúng là sư phụ của Mộc Thanh Phong, nhưng thực tế lại chẳng dạy dỗ hắn được cái gì. Chín năm trước, Mộc Thanh Phong thiếu chút nữa bị sư phụ của mình đánh chết, cuối cùng may mắn lưu lại một mạng, nhưng lại không được sư phụ tiếp nhận, bị ném đến chỗ tiền bối kém cỏi nhất trong phái làm đồ đệ. Mà ông ta đúng là danh xứng với thực, cả ngày lấy việc uống rượu làm vui, không có lúc nào thanh tỉnh. Từ lúc làm đồ đệ của ông ta, Mộc Thanh Phong không ngừng bị đánh mắng cùng tống tiền rượu, thay ông ta thu thập đủ loại rắc rối, trước nay chưa hề được dạy dỗ cái gì.
Mộc Thanh Phong cũng không tỏ vẻ oán giận với Kiều Sở, hắn chỉ là không ngờ tới, lúc Kiều Sở nghe được người nọ nói hắn "giết nhiều người như vậy", câu đầu tiên nói với hắn vẫn là quan tâm, mà không phải chất vấn. Mộc Thanh Phong cười rộ lên, trong lòng ngập tràn hy vọng. Hắn cúi đầu nói với nàng: "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, ta cũng không có cách nào khác."
"Ông ta thoạt nhìn vẫn còn rất tức giận, lát nữa sẽ không gây sự gì với huynh đấy chứ?" Kiều Sở lại lo lắng hỏi.
"Không có việc gì, với bản lĩnh của ông ta thì không làm gì được ta đâu." Mộc Thanh Phong mỉm cười trả lời. Thấy Kiều Sở quan tâm mình như vậy, hắn cứ nghĩ rằng nàng sẽ không hỏi hắn chuyện khó mở miệng nhất.
Nhưng mà, chuyện gì nên đến vẫn phải đến. Sau một hồi im lặng, Kiều Sở bỗng nhiên mở miệng nói: "Giết người kiếm tiền sao? Hóa ra huynh là một kẻ giết người." Dừng một chút, nàng lại hỏi: "Huynh... huynh đã giết rất nhiều người sao?" Trong giọng nói của nàng không nghe ra được chút cảm xúc nào.
Mộc Thanh Phong nghe vậy, trong nháy mắt chẳng tươi cười nổi nữa. Hắn mím môi, thấp giọng trả lời: "Cũng không phải tất cả... Ta giết người không phải vì tiền."
"Vậy là giết người đền tội sao?" Ngữ khí của Kiều Sở trở nên thoải mái hơn.
Mộc Thanh Phong nghe vậy, miệng lại mím chặt hơn. Hắn ngừng một chút, sau đó khó khăn đáp: "Cũng không phải. Chỉ cần có mệnh lệnh là ta sẽ đi..." Bất luận tốt xấu thiện ác.
“... Là vậy sao." Giọng điệu của Kiều Sở trầm xuống.
Nghe ngữ khí của Kiều Sở, trái tim Mộc Thanh Phong co rút lại từng cơn. Cũng đúng, mấy đệ tử phái Côn Luân Huyền Phố ngày ngày đánh đấm tập luyện võ công còn phải thấy xấu hổ vì hắn thì làm sao mà một tiểu cô nương không biết thế gian hiểm ác như nàng có thể tiếp nhận kẻ có hai bàn tay dính máu như hắn được.
Chuyện kinh thiên động địa như giết người này, nếu phải đền mạng, với số người chết dưới tay hắn thì có đâm ngàn nhát dao cũng không đủ để trả nợ, dùng một mạng đổi một mạng thì không biết đến kiếp nào mới trả xong... Vậy mà hắn lại nghĩ một cô nương ngây thơ như đóa hoa trắng có thể chấp nhận hắn... Làm sao có chuyện hoang đường như vậy được? Tại sao bây giờ hắn mới nhận ra sự thật này?
Hắn sẽ không dành tình cảm cho nàng nữa. Trái tim hắn dần lạnh buốt, lạnh như bị băng tuyết bao phủ, đau đớn từng cơn.
Hắn không xứng người khác yêu quý, ngay cả chính hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình. Loại chuyện này hắn sớm nên hiểu từ năm lên mười rồi, chứ không phải đến tận năm mười chín tuổi vẫn còn ôm hy vọng hão huyền. Mà ông trời dường như cũng cười nhạo vọng tưởng của hắn, hy vọng vừa nhen nhóm bỗng nhiên vỡ vụn, khiến hắn như từ trên đỉnh mây xanh rơi xuống đáy vực sâu, khiến hắn khó chịu đến phát điên.
Kiều Sở há miệng, đang tính hỏi thêm lại bị Mộc Thanh Vân ở bên cạnh ngắt lời: "Được rồi, đến chỗ sư phụ rồi." Mộc Thanh Vân nói xong, thoáng nhìn thấy trên mặt Mộc Thanh Phong đã không còn huyết sắc thì thấy hả hê, nói: "Tiểu nha đầu này đã biết bộ mặt thật của ngươi rồi, ngươi còn lưu luyến cái gì, còn không mau đi vào.” Nói xong, hắn giục Mộc Thanh Phong vào cửa.
Trước lúc đóng cửa, hắn lại nói với Kiều Sở: "Xem ra cô muốn rời đi rồi phải không? Ta đã sớm nói rồi, một tên sát nhân coi mạng người như cỏ rác thì có cái gì mà nói. Hôm nay ta sẽ làm người tốt, dẫn cô ra ngoài." Mộc Thanh Phong đi vào trong phòng, câu cuối cùng nghe được chính là câu này, đáy lòng nhất thời trở nên lạnh lẽo đến mức chẳng còn cảm giác.
Nàng sẽ không xuất hiện trước mặt hắn nữa...
Bên trong phòng.
Một lão nhân thân hình cao lớn ngồi trên ghế trên, ông ta chính là chưởng môn phái Côn Luân Huyền Phố, Mộc Kim. Hai bên ông ta là hai hàng đệ tử đang đứng, tư chất thuộc hạng tốt nhất trong môn phái, giống như Mộc Thanh Vân và Mộc Tình vậy, đều là đệ tử dưới trướng của Mộc Kim.
Lúc Mộc Thanh Phong bị người khác đẩy phải quỳ xuống, biểu tình trên mặt vẫn có chút sững sờ. Tên đệ tử đẩy hắn quỳ xuống kia thúc mạnh hắn vài cái, quát: "Nhìn thấy chưởng môn mà còn không hành lễ sao!"
Mộc Thanh Phong lúc này mới phục hồi tinh thần, dập đầu với lão nhân ngồi ở trên ghế trước mặt, theo bản năng nói: "Sư phụ." Lão nhân có dáng người cao lớn, khí thế hiên ngang, ngồi ở thượng vị làm cho người ta có cảm giác áp bách kia chính là chưởng môn phái Côn Luân Huyền Phố.
"Sư phụ?" Vị chưởng môn kia lặp đi lặp lại tiếng gọi này, nhất thời bị Mộc Thanh Phong chọc giận đến mức bật cười: "Ai cho phép ngươi gọi ta là sư phụ?" Dứt lời ông ta từ dưới ghế đứng dậy, thân hình cao lớn càng làm cho người ta có cảm giác áp bách.
Ông ta bước hai bước đi tới trước mặt Mộc Thanh Phong, đột nhiên nhấc chân lên, hung hăng đá về phía ngực Mộc Thanh Phong, lại đá thêm một cước nữa khiến Mộc Thanh Phong bay về phía bức tường đối diện. Mộc Thanh Phong đụng mạnh vào tường, rên rỉ một tiếng. Hắn nửa quỳ ở góc tường, một tay chống đỡ cơ thể thở dốc vài ngụm, cúi đầu ho mạnh ra vài ngụm máu. Mà ở bên kia, chưởng môn tiếp tục đi tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, sau đó nhấc chân lên, không chút lưu tình giẫm đầu hắn xuống mặt đất. Nếu là đệ tử bình thường tuyệt đối sẽ không bị vũ nhục như vậy.
"Nghiệp chướng, không có mệnh lệnh mà ngươi cũng dám giết người lung tung sao? Thể diện phái Côn Luân Huyền Phố đều bị ngươi làm cho mất sạch rồi!"
Thường ngày Mộc Thanh Phong gặp phải loại tình huống như vậy, dù hắn có không chịu nhận giết mấy người kia thì về sau nhất định vẫn sẽ phải chịu phạt. Sau đó thì bị đánh, rồi dưỡng lành vết thương, việc này coi như xong. Nhưng hôm nay, hắn bỗng nhiên chẳng còn khí lực như vậy nữa. Hắn chỉ cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, không muốn nhận sai, cũng không muốn chu toàn mọi việc như trước, thậm chí hắn còn cảm thấy nếu hôm nay bị đánh chết ở chỗ này mới là thoải mái nhất. Hắn phải chuộc tội như vậy đến khi nào đây? Từ lúc mười tuổi nên dùng một mạng trả lại một mạng, vậy thì chẳng phải chịu thống khổ đến hôm nay.
"Côn Luân Huyền Phố còn thể diện gì nữa sao?" Hắn hạ thấp giọng, lần đầu tiên nói như vậy: "Ta giết nhiều người như vậy, có kẻ xấu, có người tốt, có người nào mà không phải vì Côn Luân Huyền Phố mà giết, bọn họ không phải vô tội sao? Môn phái như vậy sẽ vì môn hạ đệ tử giết người vô tội mà cảm thấy mất mặt sao?”