Mộc Thanh Phong cười nhìn nàng, giọng nói không có chút khó chịu nào: “Đây là điều ta đáng phải nhận.” Hắn nói một cách nghiêm túc.
“Tại sao lại nói như vậy?” Kiều Sở nhíu mày nhìn hắn.
“Bởi vì... ta là người có tội.” Mộc Thanh Phong đáp. Trên mặt hắn vẫn mang theo ý cười, giống như làm vậy có thể khiến cho hắn thoải mái một chút.
Rõ ràng trên mặt Mộc Thanh Phong tràn đầy ý cười, nhưng Kiểu Sở lại không dám hỏi tiếp nữa. Nàng không nói gì thêm, yên lặng sóng vai đi cùng Mộc Thanh Phong, trong lòng không biết nên nói cái gì mới đúng.
Vẫn là Mộc Thanh Phong mở miệng trước, giọng điệu mang theo tươi cười trêu chọc nàng: “Ôi chao, lần đầu tiên ta nhìn thấy đại tiểu thư cô trưng ra bộ dáng đoan trang hiền thục này đấy.”
“Ta ngược lại chưa được thấy dáng vẻ hiệp khách giang hồ của huynh đâu." Kiều Sở rầu rĩ đáp, trông có vẻ không có tâm trạng lắm.
“Cho nên nói, giang hồ trong mắt cô rốt cuộc là cái dạng gì thế hả?” Mộc Thanh Phong cười gõ đầu nàng, lại không ngờ Kiều Sở lại tránh được tay hắn.
“Không thích ta đụng vào đầu của cô sao...” Giọng nói của Mộc Thanh Phong đột nhiên bị một cái ôm chính diện của Kiều Sở cắt đứt. Khó khăn lắm hắn mới thu hồi sát ý cùng sát chiêu bộc phát theo bản năng vì bị va chạm đột ngột, Mộc Thanh Phong nhíu nhíu mày, nói: “Ta nói rồi mà, không phải lúc nào cũng như vậy được, rất nguy hiểm.” Nhưng mà, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị một cô nương ôm lấy, lại còn đột ngột như vậy, Mộc Thanh Phong trở nên không biết phải làm sao.
“Cô...” Nói được một từ hắn lại chẳng biết nói tiếp cái gì nữa.
Hắn được Kiều Sở chính diện ôm lấy. Bởi vì cao hơn Kiều Sở một cái đầu nên cằm của hắn vừa vặn đặt trên đỉnh đầu nàng, lồng ngực thì tiếp xúc với hơi thở của nàng. Hô hấp của nàng tựa như những phiến lông ngỗng mềm mại nhất, nhẹ nhàng cọ lên lồng ngực hắn, khiến cổ họng hắn khô khốc, toàn thân có chút tê dại. Đây là loại cảm giác kỳ diệu trước nay chưa từng có, khiến cho hắn trong nháy mắt không biết mình nên làm như thế nào. Hắn bỗng nhiên nhớ lại, mặc dù bản thân vô cùng khao khát nhưng đã lâu lắm rồi chẳng có ai ôm lấy hắn. (Mầm nhỏ xinh xinh x T Y T)
Lúc Mộc Thanh Phong vẫn còn ngây người, Kiều Sở bỗng nhiên lên tiếng: “Huynh có thấy phiền hay không!” Giọng nói bị chặn lại trong lồng ngực của Mộc Thanh Phong nên nghe có chút rầu rĩ: “Cười cười cười! Cười cái gì mà cười, chỉ biết cười!” Trong giọng nói của Kiều Sở tràn ngập sự không kiên nhẫn.
Mộc Thanh Phong lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cười rộ lên: “Tự nhiên cô làm như vậy là sao.” Dứt lời, liền nhẹ nhàng đẩy người Kiều Sở ra, trong lòng vẫn còn cố kỵ nam nữ thụ thụ bất thân: “Cô nương gia ngược lại nên rụt rè một chút mới phải. Khiến ta xấu hổ thay rồi đây.” Tuyệt đối không đề cập đến sự dị thường vừa rồi của bản thân.
“Phiền chết đi được! Huynh vẫn còn cười!” Kiều Sở bày ra tính tình không thể giải thích được. Mộc Thanh Phong cũng không tức giận, dứt khoát học theo bộ dáng dỗ trẻ con của người khác vỗ lưng nàng, hỏi: “Sao tự nhiên lại tức giận cái gì chứ... Tại sao ta lại không thể cười?”
“Chỉ biết cười... Vui cũng cười, không hài lòng cũng cười, thật cũng cười, giả cũng cười!” Kiều Sở vừa nói, vừa nhấc chân lên đá vào đầu gối hắn: “Tại sao lúc nào cũng phải cười, rõ ràng là sắp khóc rồi nhưng vẫn còn cười!”
Nói xong, Kiều Sở từ trong ngực Mộc Thanh Phong ngẩng đầu lên, ngước nhìn hắn, ngữ khí bỗng nhiên dịu xuống: “Cười đến mức khiến ta khó chịu muốn chết.”
Mộc Thanh Phong nghe được, cảm thấy có chút dở khóc dở cười: “Sao mà ta cười cô cũng tức giận.” Hắn lắc đầu, nói: “Hơn nữa, ta sắp khóc lúc nào?”
“Không phải là vừa rồi sao!” Kiều Sở buông tay ra, lui về phía sau một bước nhìn hắn, giọng điệu nói chuyện hùng hổ bức người: “Rõ ràng trên mặt viết ‘Ta rất đau khổ, tới giúp ta đi’ mà vẫn còn miễn cưỡng cười tỏ vẻ không có chuyện gì, tật xấu gì không biết!” Chính vì thế nàng mới thấy đau lòng, đột nhiên muốn ôm lấy hắn.
Mộc Thanh Phong nghe vậy, yên lặng một lát, sau đó chậm rãi thu lại nụ cười trên môi, trở nên trầm mặc. Trong lúc hắn trầm mặc thì tâm tình kích động của Kiều Sở cũng dần trở nên bình ổn. Sau khi bình tĩnh trở lại, nàng càng chột dạ: Chuyện gì đang xảy ra vậy... Nàng bỗng nhiên ôm hắn, lại không hiểu vì sao lại đá hắn, còn nói với hắn rất nhiều lời tự cho là đúng...
Nghĩ như vậy, Kiều Sở lập tức trở nên ngượng ngùng. Nàng mím môi, cảm thấy mình nên mở miệng xin lỗi. Chỉ là, trước khi nàng mở miệng, Mộc Thanh Phong lại giành lên tiếng trước.
“Ai nha, có một chuyện không cần vạch trần đâu.” Hắn xoa xoa mũi, thanh âm có chút bất đắc dĩ. Dừng một chút, hắn lại nói thêm: “Tại sao cô lại cảm thấy như vậy?” Trước nay chưa từng có ai cảm thấy như vậy.
“Không phải là liếc mắt một cái liền biết sao! Tất cả đều được viết trên mặt của huynh rồi kìa.” Kiều Sở nói.
“Đúng vậy...” Giọng nói của Mộc Thanh Phong có chút đè xuống. Dường như mọi người đều cảm thấy hắn là kẻ không biết nhìn sắc mặt người khác, là tên khốn kiếp chỉ biết làm theo ý mình, máu lạnh vô tình, coi thường tính mạng người khác, chỉ có chính hắn biết, mấy loại chuyện này thật ra hắn không muốn làm. Nhưng hôm nay, tâm tình của hắn lại bị một tiểu cô nương quen biết còn chưa được bao nhiêu ngày nhìn thấu.
“Còn nữa.” Kiều Sở tiếp tục nói: “Ta không biết huynh nghĩ những gì, dù là “kẻ có tội” hay bất cứ điều gì khác. Tại sao huynh lại cảm thấy bản thân mình không nên được tôn trọng, huynh là người tốt mà!” Kiều Sở nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói.
Mộc Thanh Phong có chút sửng sốt, lại mỉm cười, hắn mang theo ý cười hỏi: “Vì sao đại tiểu thư đây lại cảm thấy ta là người tốt?”
“Nếu không phải người tốt, vậy khi đó cứ mặc ta là được rồi, vì sao phải cứu ta?” Kiều Sở nói: “Cho dù võ công của huynh tốt, tiện tay cứu người là được, vậy vì sao về sau lại dẫn ta đi cùng? Trong lòng nghĩ “Để một nha đầu không biết gì như vậy ở ngoài sớm muộn gì cũng chết đói”, nên huynh không thể mặc kệ. Người bình thường sẽ làm như vậy sao?”
Mộc Thanh Phong cảm thấy nàng đã hiểu lầm rồi. Thật ra, khi đó nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn dẫn nàng theo chỉ là vì hắn quá cô đơn mà thôi. Trong lòng nghĩ nàng là người được hắn cứu, lại không biết hắn nghĩ như nào mà cảm thấy nhất định nàng sẽ có thể ở chung với hắn - đã rất lâu rồi chẳng có ai có thể chung sống một cách bình thường với hắn, thường thì mọi người khi gặp hắn đều lựa chọn tránh né. Mà quả nhiên nàng không làm hắn thất vọng, không chỉ làm cho hắn cảm nhận được cảm giác đã rất lâu rồi không được ở chung bình thường với người khác, mà còn làm rất nhiều chuyện khiến hắn vui vẻ... Kể cả những gì nàng vừa nói lúc nãy.
Mộc Thanh Phong cứ cười không ngừng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Kiều Sở, vén tóc mai của nàng lên. Việc tu luyện khắc nghiệt khiến hắn sinh ra sự đề phòng, cảnh giác cực cao đối với người khác, đột nhiên có sự đụng chạm về thân thể sẽ khơi dậy bản năng tự vệ của hắn. Nhưng mà lúc này, hắn lại đột nhiên muốn dùng loại tiếp xúc thân mật này để cho mình có thể cùng nàng thân cận hơn: “Cô đúng là trân bảo.” Hắn nói. Sau đó dừng một chút, hắn lại thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu có thể cứ như vậy thì tốt rồi...”
“Cái gì cơ?” Giọng nói của hắn quá thấp nên Kiều Sở không nghe thấy rõ ràng.
“Không có gì.” Mộc Thanh Phong cười thả mái tóc Kiều Sở ra rồi nói: “Lời giáo huấn của đại tiểu thư rất đúng đắn. Nếu đại tiểu thư đã nói như vậy, vậy ta về sau sẽ không phải lúc nào cũng cười nữa...” Chỉ cần nàng có thể ở lại, vẫn đối đãi với hắn như bây giờ: “Ta cái gì cũng nghe lời nàng.”
“Cái gì cơ...” Kiều Sở nghe vậy, có chút không được tự nhiên, “huynh cũng không thể gọi “đại tiểu thư” lung tung như vậy được, nói giỡn vậy thôi chứ sao lại nghe lời ta hệt như nghe lời “đại tiểu thư” vậy...Vốn dĩ ta cũng chẳng phải tiểu thư gì cả.”
Mộc Thanh Phong nghe xong thì cười thấp một tiếng, xoa đầu nàng, rồi nói: “Đại tiểu thư, hiện tại tiểu nhân có thể đi săn chút gà rừng, thỏ rừng không?”
“Ai bảo không cho huynh đi sao?” Kiều Sở liếc hắn một cái: “Đã nói là đừng nói như vậy nữa mà, ngại chết đi được.”
“Ôi chao.” Mộc Thanh Phong cười nói: “Ngượng ngùng như vậy sao, đại tiểu thư này đúng là thân thể nha hoàn nhưng lại có mệnh tiểu thư mà.”
*
Ngày thứ ba, đám người Mộc Thanh Phong rốt cuộc cũng đến phái Côn Luân Huyền Phố. Đúng như lời Mộc Thanh Phong nói, phái Côn Luân Huyền Phố nằm ở vị trí rất hẻo lánh, phóng tầm mắt ra bốn phía đều là thôn xóm thưa thớt. Địa bàn của môn phái này cũng rất rộng lớn, từ bậc thang đại môn bên ngoài đến đình đài lầu các bên trong toàn bộ đều được phủ đá màu trắng, trông qua có thể thấy khí thế bất phàm, rất có tư thế danh môn chính phái.
“Môn phái của huynh đẹp như vậy a.” Kiều Sở ở một bên lặng lẽ nói với Mộc Thanh Phong.
“Đều bởi vì có tiền ..." Mộc Thanh Phong nửa đùa nửa thật nói.
“Nói tới điều này, sư đệ vì tiền cái gì cũng có thể làm ra quả nhiên là cảm nhận rất sâu sắc nha.” Mộc Thanh Vân bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng châm chọc.
Kiều Sở nghe được thì nhíu nhíu mày. Dọc theo đường đi, Mộc Thanh Vân tỏ rõ hắn không ưa nàng cùng Mộc Thanh Phong, thế nên luôn thích thỉnh thoảng nói những lời âm dương quái khí, không phải châm chọc thì là chửi bới, từng câu từng chữ đều nhắm vào Mộc Thanh Phong, dường như đang muốn bôi nhọ ấn tượng của nàng đối với Mộc Thanh Phong. Đối với việc này, Kiều Sở thể hiện rằng mình không để ý, một câu cũng không nghe lọt tai.
Mấy người bọn họ đi vào cửa lớn của phái Côn Luân Huyền Phố.
Vừa mới vào cửa liền có thể cảm nhận được bầu không khí trở nên vi diệu. Một đệ tử đang làm nhiệm vụ ở cửa chào hỏi hai người Mộc Thanh Vân cùng Mộc Tình, lúc nhìn thấy Mộc Thanh Phong thì giọng nói lại chẳng nhiệt tình nữa, dáng vẻ chiếu theo thường lệ mà hỏi thăm. Mà một đệ tử đương nhiệm thoạt nhìn tuổi tác không lớn lại càng tỏ vẻ lúng túng. Sau khi hắn chào hỏi qua mấy người bọn họ thì sự e ngại cùng bất an đã biến mất, cũng không biết là ai cùng hắn nói cái gì.
Cách đại môn không xa có hai đệ tử đang cầm kiếm vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ vừa nhìn thấy bốn người, hoặc là nói là nhìn thấy Mộc Thanh Phong trong bốn người, thần sắc trong nháy mắt biến đổi. Hai người liếc nhau một cái, lúc nhìn lại Mộc Thanh Phong, trong mắt có thêm vẻ châm chọc chẳng sợ thiên hạ chưa đủ loạn, không biết vì sao còn nhìn Kiều Sở lấy vài lần. Chờ bốn người Mộc Thanh Phong đi xa, phía sau lưng có thể nghe được cuộc đối thoại đứt quãng của hai người họ: "Vì nữ nhân kia sao... Sư phụ cuối cùng cũng... Chúng ta cứ chờ xem một vở kịch hay... Thật là sảng khoái cõi lòng mà..."
Đi thêm vài bước nữa bọn họ lại gặp phải một đệ tử lưng đeo kiếm, mày rậm mắt to một thân chính khí. Hắn ta càng không nể mặt, vừa thấy Mộc Thanh Phong liền không chút che dấu nhíu mày, trong con ngươi mang theo sự khinh bỉ, xoay người rời đi...
Dọc theo đường đi, Mộc Thanh Phong chào hỏi mọi người nhưng chẳng được đáp lại, mà Kiều Sở cũng vì luôn bị nhìn chằm chằm mà có chút không được tự nhiên.
"Aizz, nhân duyên của huynh thật đúng là kém đến dọa người." Kiều Sở ở một bên nói với Mộc Thanh Phong. Vừa nghĩ đến việc từ trước đến nay hắn đều như vậy, trong lòng cô rất không thoải mái, ngay cả nguyên nhân hắn bị cô lập như vậy cũng không biết.
"Ừm... Lúc nào cũng thế thôi." Mộc Thanh Phong quan sát biểu hiện của Kiều Sở, có chút không được tự nhiên trả lời nàng. Dọc theo đường đi, hắn đều quan sát thần sắc của Kiều Sở, cũng may là nàng dường như vẫn không bị lây nhiễm bởi thái độ của mọi người đối với hắn.
"Hừ." Mộc Thanh Vân ở một bên bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, chen vào nói chuyện: "Người đáng thương tất có chỗ đáng hận." Hắn chậm rãi nói.