Kiều Sở muốn kiên cường lên, bởi vì nàng vẫn biết, vào thời điểm này, tất cả sự không kiên cường của nàng đều chỉ mang đến gánh nặng cho Mộc Thanh Phong mà thôi, mà nàng không hy vọng mang đến cho Mộc Thanh Phong một chút gánh nặng. Không chỉ như thế, nàng còn phải chiếu cố tốt Mộc Thanh Phong mới được... Mặc dù không có khả năng bảo vệ huynh, ít nhất nàng phải chăm sóc huynh thật tốt.
Vì vậy, nàng đã tự nhủ vô số lần rằng nàng phải mạnh mẽ. Nước mắt khổ sở, yếu ớt, sụp đổ nghẹn trở về.
Nàng cảm thấy như nàng có thể làm điều đó.
Nàng không biết mình đã ở đây bao nhiêu ngày. Có thể là năm sáu ngày, cũng có thể là năm sáu mươi ngày... Sống qua ngày, nàng căn bản là không nắm được thời gian. Nàng chỉ biết, nàng luôn nhìn Mộc Thanh Phong mình đầy thương tích bị kéo ra ngoài, lại mình đầy thương tích bị ném trở về... Mà nàng thế nào cũng không ngăn được. Nàng đau lòng băng bó cho hắn, rất nhanh sẽ bị đánh thành từng mảnh, khảm vào vết thương. Nàng cẩn thận lau sạch sẽ cho hắn, mong có thể khiến vết thương nhanh chóng tốt lên, nhưng vết thương rất nhanh sẽ bị xé rách một lần nữa, trở nên nghiêm trọng hơn. Mỗi ngày nàng đều vì hắn mà làm những việc mình có thể làm được, nhưng tất cả đều vô dụng. Nàng cho rằng mình đã không thể càng thêm đau lòng cho hắn, nhưng ngay sau đó sẽ bị thương thế nặng hơn trên người hắn đè ép đến sắp phát điên.
Hắn từng lặng lẽ nói với nàng, nội lực của hắn vẫn chưa mất, nhưng chuyện này cũng không xóa được nỗi lo lắng của nàng, bởi vì hắn vẫn bị thương nặng đến mức khiến nàng khổ sở. Hắn cũng từng nói cho nàng biết, Vị Ương đã liên lạc với hắn, rất nhanh sẽ dẫn bọn họ đi, để cho nàng không cần lo lắng... Nàng cũng chỉ bắt đầu oán hận, oán hận Vị Ương vì sao còn chưa tới.
Khi nàng cố gắng chiếu cố Mộc Thanh Phong, Mộc Thanh Phong lại phảng phất cho tới bây giờ cũng không coi mình có chuyện gì. Vết thương trên người có nhiều hơn nữa, hắn cũng sẽ không quên quan tâm đến vết đao trên cổ nàng đã sớm không còn đau nữa.
Giá hình của hắn và phòng giam bọn họ rất gần, đến gần nàng có thể thấy rõ bọt máu bắn tung tóe trên ngọn tóc. Nàng cho rằng nhìn hắn bị đánh nhiều lần, nàng có thể từ từ tê dại... Lại phát hiện nàng chỉ có thể nhìn theo vết thương nặng của hắn mà càng thêm đau lòng. Tiếng roi gào thét trở thành âm thanh nàng sợ nhất, mỗi lần đều có thể làm cho nàng theo đó run rẩy. Nàng thậm chí bắt đầu sợ lúc hắn được đưa về phòng giam, bởi vì nhìn bộ dạng đầy máu của hắn, nàng đau đến nỗi hận không thể cắt bỏ trái tim mình.
Ai cũng không chịu nổi loại ngược đãi
không ngừng đánh từ ngày này qua ngày khác, Mộc Thanh Phong cũng không ngoại lệ.
Lúc không bị đánh, Mộc Thanh Phong thường lẳng lặng tựa vào trong ngực Kiều Sở,
cho ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.